Hơn mười hai giờDương Lêvội vàng đi tới nhà Tống Tiểu Bắc, đầu tóc rối xù lao vào nhà cậu, túm lấy cậu ôm trong ngực. 
“Anh em, tìm được ông rồi, cứu tinh nha! Bắt đầu từ hôm nay ca toàn dựa vào ông nuôi sống!” 
Tống Tiểu Bắc đẩy cô ra, lườm một cái, giọng điệu kẻ cả nói. 
“Đến nhà ông nộikhông ở không nhé, phải có biểu hiện chút gì đó, hiểu chưa?” 
Dương Lê cười hì hì, tay vỗ cái bốp lên vai Tống Tiểu Bắc, nói. 
“Này dễ! Ca không có tiền cũng không thể đưa mạng, ca đem thân thể thuần khiết hiến cho ông được không?” 
“Thân thể ông tui không mơ, cút xa chút!” Tống Tiểu Bắc quẫy người lùi lại, đá Dương Lê cách mình một mét. 
“Ài, tui nói, Tống Tiểu Bắc, anh hai ông đâu? Anh ông đâu hả? Cho tui nhìn mặt anh ông coi!” Dương Lê kích động gần sát, nụ cười rất là gai mắt, nếu để anh hai cậu thấy nói không chừng thật sự đá đít cả hai ra khỏi nhà. 
“Trước tiên đi ngủ đi, đã trễ lắm rồi, ông mà làm ồn ào không chừng anh ấy nuốt sống hai đứa luôn!”Tống Tiểu Bắc đẩy cô vào phòng mình, chân trước vừa vào thì di động vang chuông, màn hình hiển thị là anh cậu. 
“Ê, Tống Tiểu Bắc, ông ngủ đâu vậy? Chắc không là ngủ chung với anh ông đi? Lớn vậy không biết xấu hổ…” Không đợi Dương Lê nói xong, Tống Tiểu Bắc một cước đá cô vào phòng, mau chóng đóng cửa lại. 
Cậu quay về phòng anh mình.Tống Tiểu Bắc nhảy lên giường ôm anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hai-om-mot-cai/3276941/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.