Hôm sau Đường Sinh Quan vội cho người tìm một bảo mẫu đáng tin để chăm sóc Lạc Nhạn trong quá trình mang thai. Anh nghĩ cô nên ở đây luôn mà không cần phải đi đâu nữa. Thứ nhất hiện tại ở đây khá an toàn, thứ hai sức khỏe cô không tốt còn có đứa bé, lỡ trong quá trình di chuyển gặp phải tai nạn thì không hay.
Vì không biết phụ nữ có bầu cần những vật dụng gì nên anh đành phải đợi Lạc Nhạn tỉnh dậy mới hỏi sau.
Chín giờ sáng Lạc Nhạn lờ mờ mở mắt, vì cửa sổ đóng kín nên không nhìn thấy được ánh mắt trời sáng rực bên ngoài. Cô ngồi dậy, lại theo thói quen xoa xoa bụng mình rồi mang dép tiến đến cửa sổ bằng gỗ.
Vừa đẩy cửa ra mùi không khí trong lành và cả ánh nắng ấm áp ngay tức thì ập vào cả người khiến tâm tình Lạc Nhạn vô cùng thoải mái.
Cô nghĩ nếu ở đây sinh em bé luôn sẽ là một môi trường rất tốt. Nhìn những căn nhà tương tự ở phía bên kia đường, có tiếng của những đứa trẻ vui đùa, còn có những người già đi bộ tập thể dục. Không ngờ muộn vậy mà họ vẫn còn đi tắm nắng. Cô nghĩ.
Ngắm nhìn cảnh quan xung quanh một lát cô mới vào nhà vệ sinh.
Mười lăm phút sau cô vẫn còn mặc bộ đồ y tá hôm qua. Hiện tại cô chẳng có vật dụng, quần áo nào khác. Thôi thì tạm thời chịu khó mặc như vậy trước, định rời khỏi phòng đi tìm Đường Sinh Quan thì tiếng gõ cửa vang lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hai-nhe-chut/2610055/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.