Bên này Lạc Dịch bắt đầu cho người điều tra tung tích của Lạc Nhạn. Anh đã tra khảo dì Lan rất nhiều lần nhưng dì ta lại một mực nói khi đó ngủ nên không biết Lạc Nhạn trốn đi lúc nào.
“Dì suy nghĩ kỹ cho tôi. Nếu không đừng trách tôi dùng thủ đoạn.” Sắc mặt anh đã xấu tệ, lúc anh nghe vệ sĩ báo cô đã mất tích cả người anh như muốn nổ tung. Anh không ngờ cô dám bỏ trốn ngay trước mắt anh. Thật quá liều lĩnh.
Đợi khi tìm được cô anh sẽ cho cô hiểu rõ hậu quả của việc rời xa anh là gì.
Dì Lan co ro đứng một góc, bà sắp không chịu nỗi với sự tra khảo như thần chết của Lạc Dịch rồi. Nhưng thật sự bà cũng không biết gì nhiều cả, bà còn chẳng biết người cứu Lạc Nhạn là ai mà.
“Cậu nói thật?” Lạc Dịch trầm giọng nhìn Vu Chấn Đông.
Vu Chấn Đông gật đầu. “Tôi nghĩ cô ý tá đó chính là Lạc Nhạn. Khi đó tôi còn ngờ vực vì trông dáng hình khá quen, không ngờ lại là Lạc Nhạn thật.”
Lộ Khúc gật đầu. “Giọng nói đúng là quen thuộc. Hơn nữa lúc chúng tôi vào thăm thì em ấy nằm nghiêng người ngủ trên giường bệnh. Không thấy được mặt, chỉ nghe dì Lan nói rằng Lạc Nhạn đã ngủ từ sớm, vậy nên chúng tôi chỉ hỏi thăm sức khỏe của em ấy qua dì Lan rồi đặt ít trái cây lại thì rời đi.”
“Hai cậu chạm mặt cô ta ở cửa nào?” Lạc Dịch siết chặt hai tay hỏi.
Vu Chấn Đông đáp: “Cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hai-nhe-chut/2610053/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.