Đèn đường về đêm ngả vàng, tuyết cũng hạ mình rơi mau hơn.
Hạ Bách nắm hờ tay người đàn ông, đôi chân không trụ nổi đã khuỵu xuống. Cô nhìn mọi thứ xung quanh với sự tiếc nuối rồi im lặng nằm trong vòng tay anh, đâu đó cô thấy không đáng tin cậy nhưng lại có chút an toàn. Cô đã đi bộ được hơn chục phút để chờ điểm hẹn xe, đợi chiếc xe ấy đến mức cơn lạnh làm mất cảm nhận.
Trần Lục Bắc nhìn Triệu Trác Thẩm cởi áo khoác ra trùm lên người em gái mình lại có thêm chút yên tâm. Anh bắt đầu đưa cô đến phòng khám tại nhà cũ, nơi chẳng ai biết đến cho một kẻ trầm cảm nặng. Hạ Bách vốn không vào giấc ngủ khi nằm trên tay người lạ, cô vẫn cầm lấy chùm tai nghe trong tay như một vật bất li thân.
Trần Lục Bắc chưa khởi động xe, anh biết con bé cần một không gian trong mơ tưởng như mọi lần. Sau khi chọn một bản nhạc nhẹ nhàng anh liền đeo tay nghe giúp nó. " Ổn rồi mà. Đừng làm anh sợ. Một chút nữa thôi, chúng ta về nhà nhé." Anh vướn người hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của đứa em.
Khi ấy nước mắt tràn khỏi khoé mi người thiếu nữ, trái tim Triệu Trác Thẩm như có bóp nghẹn lại. Nếu anh không được gặp cô trong những hoàn cảnh này.. Có lẽ hình ảnh trưởng thành, kiên cường bên ngoài sẽ mãi gây lên những làn sóng trái chiều.
[... ]
Về đến căn nhà rộng lớn nhưng yên ắng đến rợn người, Triệu Trác Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ha-tram-luan/3027276/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.