Đêm hôm đó, Triệu Trác Thẩm không chợp mắt đến nửa phút. Anh ngồi trong căn phòng tối lắng nghe tiếng gió thoáng qua, vừa nhìn mọi thứ xung quanh lại tự hỏi bản thân quý trọng người mẹ đó bao nhiêu. Cuộc sống người đàn ông bây giờ không khác gì đám chuột chui rúc qua ngày, vốn dĩ giữa thanh thiên bạch nhật đều không bảo toàn tính mạng. Nhưng đánh cược mạng sống để mua lấy thứ bản thân muốn giống như thử thách, càng lấn vào sâu càng cuốn vào ngõ cụt.
Triệu Trác Thẩm vẫn nhớ Hạ Bách đánh giá đồng tiền như nào, cô nói không sai nhưng theo một chiều hướng mua vui. Cô mặc biết điều đó không khiến bản thân tươi tỉnh hơn nhưng cũng thoả mãn được sự trống rỗng. Trước khi Từ Nhị rời đi cô nói rất nhiều chuyện về áp lực trong nghề, thực ra đến cả Trần Lục Bắc cũng phải chịu đứng trước người phụ nữ đó. Chị ta không khuyên cô đi theo chiều hướng xấu, tất cả chỉ để cô nói hết ra.
Cho đến giờ Triệu Trác Thẩm vẫn luôn tự hỏi người con gái đó rốt cuộc đã sống như nào trong gần ấy năm?
[... ]
Triệu Trác Thẩm sau đêm đó được điều qua biên giới, trước khi đi cũng có gặp qua Hạ Bách trên đường. Cô khi đó đang ghi hình một đoạn nhỏ giới thiệu lí lịch và khoảng thời gian làm việc. Dáng vẻ lịch thiệp trước ống kính lúc nào cũng vui vẻ, con người đó gần như tự vẽ ra một thế giới mới để gây tạo thành quả cho mình. Đứng nhìn Hạ Bách một thời gian lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ha-tram-luan/3027275/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.