Triệu Tấn Dương như bảo vệ hộ tống hai mẹ con trên đường tan làm tan học, mà yên tâm nhất trong ba người không ai bằng cô bé con nhỏ tuổi nhất, ngày ngày có thể được bố mẹ bầu bạn trái phải.
Có lúc Hứa Liên Nhã sẽ nói "anh nghỉ một lát đi", nhưng lại bị câu "không sao" của Triệu Tấn Dương cản lại, liền thôi không khuyên nữa.
Có đêm Hứa Liên Nhã vén chăn ngồi dậy, một giây sau Triệu Tấn Dương liền lên tiếng hỏi.
"Sao thế?" Giọng đầy căng thẳng.
Hứa Liên Nhã không buồn ngủ lắm, nói: "Xem A Dương có đá chăn không."
Triệu Tấn Dương bò dậy trước, không biết từ lúc nào đã mặc quần jean trên người, nói: "Em ngủ đi, để anh."
Cuối cùng Triệu Tấn Dương bế A Dương đang say ngủ đến, "Để con bé ngủ cùng chúng ta một thời gian đi."
Hứa Liên Nhã im lặng thở dài.
Trước kia Triệu Tấn Dương từng tham gia nhiệm vụ bảo vệ nhân chứng, căng thẳng có áp lực có, nhưng đa số đều có thể ung dung xử lý, chưa từng giống lúc này bao giờ, mỗi một giây thần kinh đều trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, đây là một nhiệm vụ bảo vệ tuyệt đối không để bất cứ sai lầm nào xảy ra.
Nhưng cuộc sống như thế chỉ kéo dài mấy ngày.
Gió bắc trong đêm tháng mười một cũng không thể che đi tiếng động sột soạt, Triệu Tấn Dương bỗng mở hai mắt, ngưng thần lắng nghe, không phải từ ngoài cửa sổ, mà là ở cửa.
Trước kia từng có sâu rượu đi nhầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-soi-loi/2563749/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.