Hứa Liên Nhã xuống máy bay, vừa bật máy lên thì đã nhận được điện thoại của Hứa Đồng, lúc này mới nhớ đến chuyện xem mặt. Cô nói với Hứa Đồng mình sẽ về nhà ngay, rồi lập tức cúp máy.
Trên đường đi lấy xe, cô nghĩ liệu có nên nói cho Triệu Tấn Dương biết không, dẫu sao nếu đổi lại là mình thì cô sẽ có cảm giác bị phản bội.
Nghĩ một lúc, trước khi lên xe cô liền gửi tin nhắn cho Triệu Tấn Dương.
Triệu Tấn Dương lập tức gọi đến, Hứa Liên Nhã vừa mới nổ máy, không khí trong xe vẫn chưa lưu thông.
"Thấy tin nhắn chưa?" Cô hỏi, có nụ cười không nõ hiện nơi khóe môi.
"Xuống máy bay rồi?" Bên kia cũng hỏi.
Hứa Liên Nhã khẽ ừ một tiếng, hạ cửa xe xuống, nhìn sắc trời lờ mờ tối bên ngoài.
"Phải đi xem mặt à?" Hình như anh cũng không gấp gáp lắm, mà còn có vẻ như trêu chọc, giống như đang nói "em cũng có ngày hôm nay".
Hứa Liên Nhã bất giác cúi đầu, nhìn quần jean mình đang mặc, nghĩ hôm qua mới mặc quần này, vậy mà bây giờ đã hơi bẩn rồi.
Cô nói: "Em vẫn chưa nói chuyện của anh cho người nhà biết..." Có lẽ cô nên nói một câu "xin lỗi", nhưng lại chẳng thể nào mở miệng được.
"Không sao." Triệu Tấn Dương không để ý lắm, cũng nói lại giống như cô: "Anh cũng chưa nói với người nhà."
Nhưng cô nghe vào tai lại như đang dỗi, Hứa Liên Nhã hỏi: "Anh không giận em sao?"
"Anh giận gì chứ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-soi-loi/2563651/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.