Đám người Trịnh Dư Trạch bị đưa đến bệnh viện xét nghiệm nước tiểu và máu, đi cùng còn có Triệu Tấn Dương. Vết thương trên tay được khâu ba mũi, anh ngồi trong trong phòng truyền dịch, cánh tay bị thương được treo thuốc hạ sốt.
Đồng nghiệp bận rộn ở một phòng khám khác, cách quá xa nên anh không nghe phong thanh được gì.
Triệu Tấn Dương đưa tay ra cầm bình thuốc nước, anh gọi y tá đi ngang qua giúp anh tìm thanh đẩy, treo bình nước lên, rồi dùng cánh tay lành lặn kẹp lấy thanh đẩy, lê bước chầm chậm đi đến phòng xét nghiệm bên kia.
Bệnh viện vào khoảng mười giờ tối nhốn nháo lên vì đơn vị họ, tỷ lệ người hai bên là 1:2, nếu không có một hai người mặc cảnh phục, e rằng nhìn lướt qua cũng cho là họ cùng một phe, trông ai nấy đều có vẻ lưu manh vô lại.
Đuôi mắt Lôi Nghị quét thấy anh, ánh mắt vui mừng, nhưng khi thấy dáng vẻ của anh khi đến gần lại không khỏi chau mày, nhưng cũng chẳng nói gì.
"Lão đại, kết quả thế nào rồi?"
Bên kia nói: "Còn phải đợi một lúc nữa." Rồi lại hỏi vết thương của anh ra sao.
"Không có gì to tát cả." Hoặc là nói chuyện to tát vẫn chưa có phán quyết.
Lúc này, trong phòng khách đi vào bảy tám người, đồng phục màu xanh cùng những gương mặt quen mắt nói cho bọn họ biết đó là người của mình.
Triệu Tấn Dương nhìn lướt qua, rồi nhanh chóng vòng qua người mà đi.
Lôi Nghị phát hiện, thấp giọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-soi-loi/2563649/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.