Chi Lan khom người toan dọn dẹp mộ phần ba mẹ, cô muốn làm một cái gì đó cho ba mẹ. Chi Lan vừa cúi người xuống, Thế Huân đã ngăn cô lại, anh nói: “Không cần đâu, chuyện đó có người làm rồi, vai em bị thương.”
Chi Lan ngước mắt nhìn anh, “Em muốn làm một cái gì đó cho ba mẹ.”
“Em đã làm rồi, anh đưa em đi xem cái này.”
Dứt lời, Thế Huân nhẹ nhàng kéo cô đi, lần này hai người cùng nhau xuống đồi, anh nắm chặt tay cô đưa cô qua mấy lần ngã rẽ. Chi Lan cụp mắt nhìn bàn tay to lớn bao trọn tay cô, Thế Huân lúc nào cũng vậy, luôn nắm chặt tay Chi Lan, tựa như lo sợ nới lỏng tay một chút, Chi Lan sẽ biến mất vào hư không.
Thế Huân đưa cô xuống chân đồi, khoảng đất rộng trải dài về phía chân trời. Những khóm hoa tim tím đang độ hé nụ, chúng chưa nở rộ nhưng sắc tím đã phủ kín một góc trời. Gió chiều thổi nhè nhẹ lay động từng khóm hoa, cuốn theo mùi hương của đất ẩm hòa lẫn cùng hương thơm ngào ngạt, khóm hoa đung đưa trong gió rì rào, tựa như đang múa theo lời ca của gió.
Trái tim cô rung động trước cái đẹp của loài hoa này, đây là lần đầu tiên cô được thấy chúng. Trước đây loài hoa cô thấy nhiều nhất là hồng trắng - loài hoa Thế Huân thường đặt lên mộ cô. Chi Lan cứ nghĩ hồng trắng thanh tao đẹp nhất, nhưng khi thấy sắc tim đằm thắm thế này, cô biết bản thân mình đã trở thành kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-noi-day-mat/3360485/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.