Gương mặt John lộ rõ vẻ thích thú, lão ta nhướng mày nhìn Thế Huân.
“Ngạc nhiên lắm phải không?”
Thế Huân lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, anh vươn tay rít thêm một hơi thuốc nữa, mọi suy nghĩ trong đầu hóa thành một mớ tạp nham, lộn xộn vờn quanh tâm trí. Trong trí nhớ của Thế Huân, mẹ là người yêu ba nhất, yêu đến mức chỉ cần ba nói cần trái tim đang đập trong lồng ngực, bà nhất định sẽ moi sống nó ra. Anh chưa từng nghĩ đến chủ mưu vụ tai nạn mười hai năm trước là mẹ, không bao giờ nghĩ đến. Động cơ của mẹ là gì? Vì cái gì mà tự tay kết liễu mạng bản thân và chồng, bỏ lại đứa con mười ba tuổi bơ vơ. Vì cái gì mà phải tàn nhẫn như vậy?
Thế Huân im lặng một lúc lâu, anh cố gắng đè nén trăm ngàn suy nghĩ đang xâu xé bản thân mình, cố gắng trấn an đứa trẻ mười ba tuổi đang gào thét trong anh.
Điếu thuốc trên tay đã tàn, Thế Huân quăng nó xuống mặt đất lạnh lẽo, chán ghét giẫm nát đầu lọc.
“Động cơ?” Anh hỏi.
“Robert.” Lão John đáp gọn.
Đôi mày Thế Huân cau lại, động cơ là ba của anh. Mẹ giết ba vì ba? Rốt cuộc mười hai năm trước đã xảy ra chuyện gì? Thuở còn ở Mỹ, anh thường nghe bọn họ bàn tán về một số chuyện lùm xùm riêng của ba mẹ, ba có nhân tình bên ngoài, bà ta tên Helen, hai người thường xuyên dan díu với nhau tại Mỹ. Mẹ không biết điều đó, bà ở lại Lâm Thượng phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-noi-day-mat/3359447/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.