Sáng hôm sau thì Ngọc Tiên thức dậy từ rất sớm, cô đi mua đồ ăn sáng cho Ngọc Giao và mọi người, còn mua trái cây đồ ăn vặt các thứ nữa.
Ngọc Tiên vào phòng thì thấy mọi người cũng đã thức, chỉ còn mỗi Ngọc Giao đang nằm say giấc. Bà Trương Thiên Tuyết đi lại vuốt ve khuôn mặt của Ngọc Giao bà thấy thương cho đứa con gái tội nghiệp này của bà, hết chuyện này rồi đến chuyện khác đổ lên người con bé. Rồi bà nói
- Từ hôm qua đến giờ con bé vẫn chưa tỉnh không biết con bé có làm sao không nữa!
- Mẹ đừng lo, tối hôm qua Ngọc Giao đã tỉnh lại rồi. Nhưng Ngọc Giao không muốn làm mọi người thức giấc nên không cho con gọi mọi người.
Trần Gia Kỳ nói. Nghe Trần Gia Kỳ nói vậy bà cũng đỡ lo hơn rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường của Ngọc Giao và nắm lấy cái tay bé nhỏ của cô vuốt ve.
- Các cậu cũng mệt rồi, về nhà nghĩ ngơi đi. Chuyện ở đây để tôi lo được rồi.
Trần Gia Kỳ quay sang nói với ba người kia, nhưng không ai chịu về, họ muốn đợi nhìn thấy Ngọc Giao tỉnh lại mới chịu. Nói gì thì nói, bình thường Ngọc Giao hòa đồng vui vẻ rất được lòng mọi người nên ai cũng yêu thương quý mến cô.
Bỗng Ngọc Giao giật mình tỉnh giấc, hình như cô vừa mơ thấy gì đó. Cô ngồi bật dậy nhưng vì cái cổ đang băng bó nên cô lại ngã ra giường. Mọi người thấy cô như vậy liền chạy đến hỏi
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-ha-ngan/3315398/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.