Diệu Na chuyển trường rồi.
Ngày hôm đó, sau khi bị vạch trần, cậu ta đã bụm mặt ngồi khóc trước cả lớp.
Mấy ngày sau, cậu ta đều nghỉ học, đến hôm nay thì thầy chủ nhiệm thông báo rằng cậu ta đã chuyển trường.
Cậu ta đi rồi, Minh Duy phải ngồi một mình.
Thầy chủ nhiệm hỏi tôi: “Em ngồi cuối lớp có nhìn rõ không? Có muốn chuyển lên bàn đầu không?”
Nghe thấy vậy, Minh Duy quay đầu nhìn tôi. Tôi có thể trông thấy được sự mong chờ trong ánh mắt của cậu ta, nhưng đương nhiên là tôi không đồng ý rồi.
“Không ạ, em quen ngồi bàn cuối rồi, không muốn chuyển đi đâu ạ.”
Sự chờ mong trong mắt Minh Duy biến thành sự hụt hẫng.
Bàn tay tôi ở dưới ngăn bàn vươn về phía Ánh Dương. Sau đó, tôi dùng hết can đảm mà nắm lấy tay cậu ấy.
Cậu ấy kinh ngạc nhìn tôi, tôi thì đỏ mặt nói: “Ngày hôm nay hơi lạnh…. Tớ có thể nắm tay cậu không?”
Hai tai Ánh Dương đỏ lên, cậu ấy gật đầu đáp: “Được.”
….
Thật ra tôi biết thầy chủ nhiệm hiểu lầm. Thầy cho rằng tôi sẽ không thích ngồi cạnh Ánh Dương, bởi cậu ấy lạnh lùng và bị bạn bè cô lập.
Tuy nhiên, khi thấy tôi không muốn chuyển đi, có lẽ thầy đã hiểu rồi.
Những ngày sau đó lại giống như hồi cấp một, cấp hai, tôi được rất nhiều bạn bè vây quanh.
Mọi người đều đã biết tôi không phải người xấu, tôi lại thường xuyên giúp đỡ bạn bè, cho nên quả thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-cua-tam-dan/3438774/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.