Ứng Như Ước đưa tay nhận lấy que kẹo được gói trong giấy trong suốt trông rất tinh tế, nhìn anh với vẻ hồ nghi.
Người này biết bói toán hay sao?
Cô vừa ấm ức bên Tiểu Khâu xong, anh đã lấy kẹo ra dỗ dành…
Tuy Như Ước biết, “dỗ dành” này đa phần là để bù đắp chuyện tối qua anh tự ý cúp điện thoại của cô và Thẩm Trường Ca.
Ngón tay cái cô ve vuốt gói giấy, trong tiếng sột soạt nho nhỏ, cô cúi xuống nhìn Ôn Cảnh Nhiên đang tiếp tục cầm bút viết, hỏi với vẻ suy tư: “Anh có quen bên khoa Nhi không?”
Giọng cô rất khẽ, mang theo vẻ dò đoán, bất giác để lộ sự lúng túng.
Bút trong tay Ôn Cảnh Nhiên khựng lại, lúc dừng lại ở chữ “viên” trong viên thuốc, vốn ngòi bút đang rất mạnh mẽ bỗng chốc dừng lại như vậy, trông có vẻ rất yếu ớt.
Anh nhìn chữ dưới ngòi bút vài giây rồi ngẩng lên nhìn cô, lặng lẽ hỏi: “Em hỏi về bệnh hay là người?”
Ứng Như Ước thấy sắc mặt anh bình thường thì không phát hiện ra chút dò đoán của mình đã lộ nguyên hình trước mặt anh, vẫn nhìn vu vơ, vòng vo tam quốc để dò hỏi: “Tuần trước có một ca chẩn đoán gấp, cô bé mười tuổi bị viêm ruột thừa cấp tính. Bác sĩ mổ là bác sĩ Lăng khoa Nhi, chính là nữ bác sĩ được xưng tụng là xinh đẹp nhất khoa Nhi.”
Như Ước từng cùng ca mổ với bác sĩ Lăng, lần cấp cứu đó từ khi thông báo đến lúc kết thúc chỉ khoảng nửa tiếng hơn, rất ngắn ngủi, nhưng Như Ước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dung-o-noi-sau-tham-cua-thoi-gian/1838878/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.