Nhân lúc trời tối, Ứng Như Ước rón rén mở cửa.
Bậc thềm có một ngọn đèn tường màu cam ấm áp, ánh sáng hơi tối, phạm vi chiếu sáng chỉ đến cửa phòng khách.
Như Ước cởi giày, xách đôi dép lê bằng len dày trên kệ lên, nhón chân, lặng lẽ lên lầu trong bóng tối.
Thư phòng đối diện cầu thang ở tầng hai đang hé mở, ánh đèn từ trong lọt ra qua kẽ hở, chiếu xuống mặt đất.
Ứng Như Ước kiễng chân, cẩn thận đi chậm lại.
Đúng lúc cô tưởng mình đã lặng lẽ vượt qua cửa ải của ông nội rồi, thì trong phòng, ông lão nhìn thấy một bóng đen lướt qua khe hở, trầm giọng gọi: “Như Ước.”
Dựa sát tường, đang định nhanh chóng luồn về phòng, Ứng Như Ước trong tích tắc như bị bấm nút “stop”.
Cô tuyệt vọng nhắm mắt, cắn môi dưới, mãi sau mới bình tĩnh lại, đặt dép xuống rồi mang vào, quay lại thư phòng.
Cô mở cửa, thò nửa người vào trong, nở nụ cười tươi với ông lão đang ngồi trên sofa dưới kệ sách: “Ông nội, sao chưa ngủ ạ?”
Ông nội lật sách, vẻ mặt bình thản nhìn cô: “Vào đây nói chuyện.”
Ứng Như Ước suy đoán tâm trạng ông nội lúc này, tim thót lên, mắt cá chân bỗng cảm giác như có gió lạnh xuyên qua, lạnh ngắt.
Cô ngoan ngoãn đến trước sofa, ngồi xuống tấm thảm lông dê mềm mại, thay ông nội đổi ly trà đã nguội, rót trà nóng vào.
Trong tiếng nước chảy, ông nội gấp sách lại, ngẩng lên nhìn cô: “Ban nãy ở ngoài kia với ai?”
“Với Ôn Cảnh Nhiên.” Ứng Như Ước đưa trà cho ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dung-o-noi-sau-tham-cua-thoi-gian/1838874/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.