Chỉ là, khi Ứng Như Ước quyết chí dập tắt pháo hoa không thể nở rộ ấy, thì suy nghĩ thật sự giấu kín trong lòng không thể nào nói cho anh biết được.
Cô hơi cúi xuống, đẩy chai nước đặt trên đùi vào trong ngăn đựng đồ vật.
Như Ước muốn nói “đợi lên đỉnh núi rồi chúng ta nói tiếp”, một câu vừa mào đầu hai chữ thì sau lưng bỗng có luồng sáng vụt qua, một chiếc xe việt dã bật đèn chiếu xa đi vòng qua đoạn rẽ lớn ở đường lộ, ánh đèn vụt qua ngọn núi đã chìm vào giấc ngủ sâu, chiếu thẳng vào gương chiếu hậu trong xe, phản xạ ánh sáng chói mắt.
Cùng lúc đó, chiếc xe việt dã bị chặn một nửa đường thắng gấp, bấm một hồi còi thúc giục.
Ôn Cảnh Nhiên liếc nhìn qua gương, chiếc xe kia bấm đèn xe nháy hai lần, ra hiệu xe anh nhích sang bên.
Con đường núi tuy đủ cho hai xe đi, nhưng bên trái là khu rừng cây um tùm, bên phải lại là vực sâu thăm thẳm, con đường rất hẹp. Hai xe đi ngang nhau bắt buộc phải ở trong phạm vi vạch trắng chính giữa, mới có thể cho phép hai xe đi qua.
Đêm khuya.
Nếu không phải có hứng bất ngờ thì đúng là chẳng có ai chọn lên núi vào giờ này cả.
Ôn Cảnh Nhiên tiếc nuối không thể gõ cửa trái tim cô vào lúc này, những ngón tay nắm lấy tay cô nhẹ nhàng bóp một cái, sau đó buông ra, tiếp tục đạp ga tiến về phía trước.
Chiếc xe phía sau khựng lại một lúc, chủ xe nghi hoặc nhìn chiếc Land Rover trắng kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dung-o-noi-sau-tham-cua-thoi-gian/1838841/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.