Ngụy Hòa vừa đi thì mưa càng lớn hơn.
Ôn Cảnh Nhiên gấp dù lại, ngồi vào trong xe, quay lại thấy Ứng Như Ước đang thẫn thờ nhìn điện thoại của anh, chủ động khai báo: “Lần trước thấy em mở khóa màn hình rồi đổi.”
Ngón tay anh đặt trên táp-lô phía sau vô lăng, hơi nhúc nhích, mưa trên cửa kính phía trước lập tức bị cần gạt nước gạt đi, tầm nhìn thoáng đãng hẳn.
Ứng Như Ước ngây ngô lúc này mới chớp mắt, “ồ” một tiếng xem như đáp lời.
Không dám hỏi “lần trước” là lần nào, càng không dám hỏi sao anh lại hào hứng đổi pass giống của cô làm gì.
Trong lòng như có một nơi nào đó đã để quên que diêm đã được đốt cháy, lửa cháy càng to, đến mức tai cô cũng nóng hực lên.
Điện thoại nắm trong tay bỗng thấy nóng rực, Như Ước khóa màn hình lại, cầm một góc của điện thoại rồi đặt vào trong hộp đựng đồ.
Ôn Cảnh Nhiên liếc sang nhìn cô, ôm vô lăng đảo một vòng sang trái, chầm chậm lùi ra khỏi ô đậu xe.
Lúc đi ngang cổng, bánh xe hãm tốc lại, thân xe hơi rung lên.
Như Ước quay đầu sang nhìn anh.
Ôn Cảnh Nhiên đang một tay ôm vô lăng, tay kia điều chỉnh ghế ngồi.
Ánh mắt nhìn thẳng, nhưng vẫn chú ý hai bên đường xem có xe hoặc người đi bộ nào băng ngang hay không.
Loa đang chậm rãi phát một bài ca xưa cũ, tiếng nhạc cổ xưa, giọng nam hát bằng tiếng Quảng vừa trầm trầm vừa nho nhã, cùng tiếng mưa tí tách ngoài kia, bỗng dưng có một bầu không khí an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dung-o-noi-sau-tham-cua-thoi-gian/1838820/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.