*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hunt bình tĩnh quay mặt sang nhìn thì thấy Winston đang mặc đồ của đội đua.
“Anh xong phiên chạy thử rồi à?”
“Phiên thứ nhất xong rồi, hai rưỡi mới bắt đầu phiên thứ hai.” Winston thoáng rũ mắt, hất hất cằm, nhìn điếu thuốc giữa những đốt ngón tay Hunt.
“Anh cũng phải có chứ… Đợi đã, anh hút thuốc à?”
“Không nhiều lắm.”
“Tôi có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra cảnh anh hút thuốc.”
“Vậy giờ có thể thấy rồi.”
Hunt ngồi xổm bên đường, Winston thì ngồi bên cạnh.
Lưu manh và quý tộc— Đầu óc Hunt xẹt qua suy nghĩ ấy đầu tiên.
“Tôi chỉ có một điếu thôi.” Hunt liếc mắt nhìn hắn.
Theo lý, Winston muốn làm bạn với mình, mình nên sung sướng kích động dâng hiến tất cả mới đúng.
Nhưng với Hunt, dù người kia có là thiên tài, hay bản thân có là củi mục, đã là “bạn bè” rồi sẽ không phân cao thấp. Trước mặt Winston, cậu bình đẳng, cậu sẽ không vồn vã dâng hiến, cũng sẽ không mặt dày thân cận.
“Thế nên để cậu hút hết nửa rồi, tôi mới nói hút một hơi thôi.”
Giọng Winston vẫn lạnh lùng, gương mặt vẫn không có chút cảm xúc thừa thãi, hắn như thể đang nói: Tôi không đòi cả điếu đã là ân điển lớn nhất của cậu rồi.
Thật bực mình!
Nhưng bạn bè với nhau, trừ phụ nữ ra, có đồ gì tốt đều nên chia sẻ… Tuy điếu thuốc cũng chẳng tính là hay ho.
“Được được, cho anh hút một hơi.”
Hunt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dung-co-quyen-ru-toi/112955/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.