“Gì cơ? Giám đốc đội đua còn chê tôi thiếu nghiêm túc đây này!” Hunt nhún vai.
“Cậu có biết ná thun không? Cứ kéo căng mãi, không chịu thả lỏng cũng chẳng ích gì.”
Winston mở cửa xe, đi về bên phía Hunt.
“Cậu đợi ở đây. Tôi đi bật đèn.”
“Ế, không sợ tôi lái Ferrari đi mất à?”
“Cậu cứ việc lấy đi.” Winston đi về phía phòng điều khiển, tùy ý huơ huơ tay.
“À… Quên béng mất… bằng vào giá trị con người của tên này, xe đua Ferrari cũng chỉ như ô tô điều khiển từ xa của trẻ con.”
Khoan đã, hắn vốn là người của đội Ferrari, có cái xe này không khéo cũng chẳng mất đồng nào.
Nghĩ lên nghĩ xuống, Hunt lại bắt đầu ghen tị.
“Ái dà ái dà, ở cạnh loại người này không có lợi cho sức khỏe, nồng độ pH trong cơ thể sẽ mất cân bằng mất thôi.”
Một tiếng “tách” truyền tới từ phía xa, đường chạy thử vốn đang tối đen bỗng sáng bừng.
Hunt phản xạ lấy tay che mắt, nghiêng mặt qua một bên. Có người đi đến trước mặt cậu, giúp cậu che bớt ánh sáng.
“Winston…”
“Cậu lái đi.”
“Cái gì?”
“Không phải lo gì cả, lái đến khi cháy máy thì thôi.”
“Lái đến khi cháy máy? Nhưng đây là xe anh mà!” Hunt trợn mắt nhìn người kia.
“Đúng, vì là xe của tôi, cậu không cần phải tiếc.”
Hunt nhìn sâu vào mắt Winston như muốn tìm kiếm dấu vết nào đó trong “trò cười thiếu muối” của hắn.
Nhưng hắn lại nghiêm túc.
Hunt vì thế cũng hăng máu theo.
Là anh bạn nói “không cần phải tiếc” đấy nhé. Tôi có lái hỏng xe thật, anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dung-co-quyen-ru-toi/112953/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.