Chương trước
Chương sau
Đúng sáu giờ sáng Giang Tri Tụng mở mắt dậy, đồng hồ sinh học của anh cực kì chuẩn xác, cho dù đêm qua có uống say như thế nào thì sáng hôm sau vẫn dậy đúng giờ.

Màn cửa là loại chắn ánh sáng, lại được kéo sát lại, ánh sáng bên ngoài chiếu đến phòng đã yếu ớt đi không ít, Giang Tri Tụng thấy hơi đau đầu, dừng lại một chút mới ý thức được đây không phải là phòng mình.

Bởi vì anh ngửi được mùi quen thuộc của Quý Diễn, cậu không dùng nước hoa cũng không dùng các loại sữa tắm có mùi thơm nồng nặc, nhưng lúc nào Giang Tri Tụng cũng ngửi được hương thơm trên người Quý Diễn.

Nhàn nhạt lại sạch sẽ thanh mát, xen lẫn khí chất nồng nhiệt của thiếu niên, rất thu hút Giang Tri Tụng.

Anh từ từ nhớ lại, Giang Tri Tụng sờ sờ bên cạnh không có ai, vùi người vào chăn, phá lệ nằm nướng thêm một chút rồi hất chăn xuống giường.

Ngủ cả một đêm nên áo sơ mi trên người nhăn nhúm lại, mùi rượu tỏa ra khắp nơi, Giang Tri Tụng với lấy áo khoác định về phòng tắm rửa.

Anh mở cửa thật chậm, bước đi thật nhẹ, cũng không đi thẳng tới phòng tắm mà ghé lại bên cạnh giường.

Quý Diễn vẫn còn ngủ, tóc mai rũ xuống lên mặt, khuôn mặt mềm mại dựa trên gối, miệng không khép lại, tay còn nắm chặt góc chăn, quả thực rất là đáng yêu.

Quý Túc Phong lúc nào cũng nói cậu tính tình không tốt nhưng Giang Tri Tụng lại cảm thấy cậu rất đáng yêu.

Nhất là lúc ngủ, ngoan không chịu được.

Giang Tri Tụng rút góc chăn trong tay Quý Diễn, trong tay trống không, theo bản năng cậu nắm lấy ngón tay anh.

Giang Tri Tụng ngồi bên mép giường nhìn cậu, nhìn khoảng 10 phút mới chịu đứng dậy đi tắm.

Anh vừa bước ra khỏi phòng thì Quý Diễn cũng tỉnh ngủ, ôm gối ngồi trên giường ngơ ngác ngáp dài.

Tóc tai cậu rối tung, Giang Tri Tụng bước tới vuốt tóc ngay ngắn lại, Quý Diễn giương mắt nhìn anh, không tránh né cũng không nói gì.

Cả một buổi sáng rất hài hòa, ăn sáng xong, cả hai đều tự đi làm.

Hôm nay Giang Tri Tụng đi làm muộn hơn so với thường ngày, bận bịu một lúc sau, Chu Cần cầm một xấp văn kiện bước vào, Giang Tri Tụng quen thuộc xử lý xong chỗ chứng từ này, đóng nắp bút lại nhìn Chu Cần.

Ngoài trừ mối quan hệ cấp trên, Giang Tri Tụng cũng xem Chu Cần như bạn, ngoài những chuyện liên quan đến công việc thì cũng tâm sự về chuyện sinh hoạt đời thường. Chuyện ngày hôm qua Chu Cần bất thình lình nói giọng nữ khiến anh cảm thấy hơi sợ, Giang Tri Tụng nói: “Cậu cũng lắm tài ghê nhỉ?”

Chu Cần cười đến rạng rỡ, nói: “À cái đó hả, không có gì làm nên tự học.”

Giang Tri Tụng nói: “Không có gì làm? Cậu rảnh lắm sao?”

Chu Cần đột nhiên lập tức sửa lại: “À, chủ yếu là nhờ thiên phú.”

“Thiên phú không tệ nhỉ.” Giang Tri Tụng khen.

Chu Cần muốn chuyển đề tài, vừa hay tìm được một lý do, bèn hỏi: “Tối qua Quý Diễn chuyển cho tôi 10 vạn, bây giờ tôi chuyển lại cho cậu ấy hay sao?”

Giang Tri Tụng suy tư vài giây, trả lời: “Không sao, em ấy cho cậu thì cậu cứ cầm đi.”

Chu Cần do dự một chút, đây có bị xem là tiền đi gài bẫy mà có không? Nhưng mà nghĩ một cách khác, Giang Tri Tụng trước giờ cũng chưa bao giờ để Quý Diễn chịu thiệt, cũng có nhiều lúc bắt anh đi thanh toán tiền thay cậu, gài bẫy sếp một chút chắc không sao đâu? Nghĩ tới đây cảm thấy thoải mái cầm số tiền này.

Chu Cần không ngờ tới sở thích giả giọng nữ của mình lại có ngày có thể kiếm tiền, cả ngày lòng vui phới phới cả người như cơn gió xuân, vui đến mức chiều vừa họp xong đi ngang qua bàn làm việc Giang Tri Tụng, cơn gió này thổi bay luôn chồng văn kiện trên bàn xuống đất.

Chu Cần ngồi xuống nhặt lên, ngẩng đầu nhìn Giang Tri Tụng nói với anh: “Cậu gửi cho tôi lịch trình làm việc của tôi của mấy ngày này.”

Chu Cần gật đầu, vội vàng trở về văn phòng của mình, nhanh chóng mang đến văn phòng Giang Tri Tụng.

Anh cẩn thận coi lại lịch trình, lấy bút đánh dấu nhưng công việc cần gấp, lại nói: “Cậu chuẩn bị những giấy tờ liên quan, tôi sẽ giải quyết những việc này trong ngày hôm nay, những việc khác dời lại hết cho tôi.”

“Ngoài ra, cậu đi khảo sát những địa điểm du lịch gần đây, chọn ra một vài địa điểm phụ hợp.”

Chu Cần hỏi: “Anh muốn tìm dạng du lịch nào?”

“Mấy chỗ để nghỉ ngơi, tốt nhất là kiểu gần gũi với thiên nhiên.” Giang Tri Tụng nói tiếp: “Nếu không có vấn đề gì thì sẽ có bốn người đi.”

Buổi trưa Giang Tri Tụng đến đón cậu đi ăn cơm, Hứa An Gia cũng ở đó nên dắt hắn theo luôn.

Lúc ăn cơm, Hứa An Gia kể lại chuyện tới qua, lúc này Giang Tri Tụng mới biết đêm qua Quý Diễn có tranh cãi ở trường đua.

Hứa An Gia bẻ bẻ ngón tay, trên mặt cười nói: “Ngày hôm qua đám chúng ta người đông thế mạnh, vốn dĩ tao định đập cho bọn Phong Tín một trận, nhưng sau đó đổi ý, đua với hắn vài vòng nguy hiểm, chiến thắng khiến hắn tâm phục khẩu phục.”

“Mày biết tại sao nó cứ nhắm vào tao không?” Hứa An Gia hỏi.

Quý Diễn: “Không phải tại mày giành khách của nó hả?”

“Cũng không hoàn toàn như vậy, nó nói tao giành khách là một chuyện, chủ yếu là nó không muốn người nước ngoài kiếm tiền.” Hứa An Gia hết biết nói sao: “Tao thiệt sự muốn quăng căn cước vào mặt nó, coi thường ai chứ?”

Quý Diễn không ngờ lý do Phong Tín của nhằm vào Hứa An Gia chỉ đơn giản xuất phát từ lòng yêu nước, nhất thời không biết nói gì, chần chừ một lúc lại khuyên nhủ: “Vậy thôi mày nhịn nó chút đi.”

Hứa An Gia vừa cười vừa chửi: “Mày đi chết xa ông mày ra.”

Giang Tri Tụng giương mắt nhìn Hứa An Gia, nhìn thấy ánh mắt anh, Hứa An Gia đột nhiên im miệng.

Quý Diễn không chú ý đến, nói tiếp: “Chỉ cần sau này nó không bám lấy mày là được, không thì đến lúc khai trương lại phiền phức.”

Hứa An Gia gật đầu, giải quyết được một phiền phức lớn trong lòng cảm thấy sảng khoái, nghĩ đến công việc ở trường đua đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ đến ngày khai trương, liền nói: “Mấy ngày này tao đang rảnh nè, tao định đi chơi đâu đó hai ngày, không đi sau này sợ không có thời gian đi.”

Quý Diễn: “Định đi đâu?”

“Còn chưa biết.” Hứa An Gia vươn người, cười hỏi: “Hai người đi không?”

Quý Diễn còn đang do dự, Giang Tri Tụng thay cậu trả lời: “Đi.”

Quý Diễn nghiêng đầu nhìn Giang Tri Tụng, không phản đối.

Cả Hứa An Gia và Quý Diễn đều mắc chứng khó chọn lựa, nói tới nói lui nửa ngày vẫn chưa chọn ra được đi đâu, Giang Tri Tụng đành phải quyết định, nói với Hứa An Gia: “Để anh sắp xếp lịch trình, tới lúc đó sẽ thông báo với mọi người”

“Được, nhớ tính luôn cả Thẩm Tiêu, tối nay anh ấy từ Liêu Thành trở về.” Hứa An Gia nói.

Bọn họ đi ăn món Quảng Châu, đồ ăn đã lên hết, trên bàn bày biện nào là cá diếc chiên giòn, gà xé phay, bào ngư kho tộ, thịt chua ngọt, cá vược kho tộ …

Vừa thơm vừa đẹp mắt.

Quý Diễn thích ăn nhất là thịt chua ngọt, Hứa An Gia cũng thích, món ăn vừa đặt xuống hai phút sau không còn miếng nào.

Hơn nửa dĩa là chui vào bụng Hứa An Gia, vì Quý Diễn ăn rất chậm, lại còn vừa ăn vừa nói chuyện.

Hứa An Gia rất nghiêm túc đối đãi với mỹ thực, biểu cảm thành kính, lấy chun buộc lọn tóc xoăn của mình lại sau đó một lòng một dạ bắt đầu động đũa, mà cũng không trả lời Quý Diễn, giống như chỉ có một mình hắn trên bàn ăn vậy.

Giang Tri Tụng gắp cho Quý Diễn mấy miếng thịt chua ngọt rồi lại gọi thêm một đĩa nữa, đặt ngay trước mặt cậu.

Về việc du lịch, Giang Tri Tụng cũng không nói gì nhiều với Chu Cần nhưng năng lực khảo sát và phân tích của Chu Cần cực kì xuất sắc, rất nhanh đã chọn được địa điểm, còn tìm thêm một vài khu vui chơi gần đó, thực sự là một thời rất thích hợp để nghỉ dưỡng.

Chu Cần in hết toàn bộ thông tin khu vực nghỉ dưỡng, bấm ghim nghiêm chỉnh làm thành bộ tệp chứng từ, đưa cho Giang Tri Tụng xem.

Giang Tri Tụng vừa xem vừa nghe Chu Cần nghiêm túc phân tích.

Chu Cần một tay chống lên bàn một tay chỉ vào hình ảnh nói: “Chỗ này, chất lượng tốt lại có suối nước nóng, là nơi khiến người với người có thể thẳng thắn bày tỏ tấm lòng với đối phương.”

Giang Tri Tung lật qua trang kế tiếp, Chu Cần tiếp tục phân tích: “Còn ở đây là khu du lịch dã ngoại, rất nhiều hang động, ai mà nhát gan đi chỗ này rất dễ bám người.”

Lại tiếp tục lật qua trang kế bên, đến chỗ trọng điểm rồi, Chu Cần nói: “Đây là cổ trấn, lượng người đến rất ít. Quan trọng là trong hai ngày này, ở trong trấn có lễ hội là “Lễ hôn nhau” bầu không khí lúc đó có thể nói một lần nhớ mãi.:

……

Xem hết một lượt, Chu Cần tổng kết lại: “Những nơi tôi chọn đều thích hợp với những cặp tình nhân.”

Chu Cần biết mình vừa làm một việc rất xuất sắc, trên mặt nở rộ nụ cười.

Giang Tri Tụng liếc mắt nhìn mấy tấm hình, lại nhìn Chu Cần. Trước giờ anh chưa từng nghe qua Chu Cần yêu đương với ai mà bây giờ lại thấy hắn làm việc này rất thành thạo, liền hỏi: “Tình sử của cậu cũng phong phú nhỉ?”

Nụ cười trên mặt Chu Cần lập tức tắt ngóm: “Làm gì đến mức phong phú, ngược lại còn rất cằn cỗi.”

Chu Cần nói tiếp: “Ế từ trong bụng mẹ.”

Giang Tri Tụng suy tư vài giây nói: “Cũng đã lâu rồi lương cậu chưa được điều chỉnh nhỉ, chút nữa cậu gọi người phòng kế toán qua gặp tôi một chút.”

Chu Cần lại nở nụ cười, gật gật đầu hỏi Giang Tri Tụng: “Giang Tổng, anh chọn chỗ nào?”

“Một lần nhớ mãi.”

Giang Tri Tụng không hề do dự trả lời.

Xác định được địa điểm xong, Giang Tri Tụng gọi điện thoại thông báo cho Quý Diễn, nói sẽ đi đến một cổ trấn. Quý Diễn không có ý kiến gì, vốn dĩ cậu đi du lịch với anh không cần phải làm gì nhiều, Giang Tri Tụng luôn lên kế hoạch thuận lợi nên cậu cũng không hỏi gì.

Giang Tri Tụng lại gọi cho Hứa An Gia, hắn cũng không ý kiến gì, quyết định chọn cổ trấn.

Xong xuôi Giang Tri tụng lập một nhóm nói chuyện, có anh, có Quý Diễn, có Hứa An Gia. Nhưng anh không kết bạn với Thẩm Tiêu đành nhắn Hứa An Gia thêm Thẩm Tiêu vào nhóm.

Ở cổ trấn không có sân bay, lại gần Liêu Thành, nên bọn họ quyết định lái xe.

Sáng sớm hôm sau, bốn người bọn họ hẹn nhau ở nhà họ Quý, Hứa An Gia còn dắt theo Coca, chó vừa gặp Quý Diễn đã vồ lên người Quý Diễn.

Cậu chơi với nó một một lúc, lưu luyến mãi mới chịu lên xe.

Giang Tri Tụng nhìn thấu cậu nghiêng đầu, vẫn hướng về xe bên kia nhìn liền nói: “A Diễn, nếu em thích, sau này chúng ta cùng nuôi một con.”

Quý Diễn thắt dây an toàn nói: “Em chỉ muốn chơi, không muốn nuôi.”

Giang Tri Tụng cười nói: “Anh nuôi, em chơi.”

“Tính ra em với Coca cũng có chút mối quan hệ họ hàng, em không nuôi con khác.” Quý Diễn nhắc Giang Tri Tụng nhanh lái xe, đuổi theo hội Thẩm Tiêu.

Từ hôm Giang Tri Tụng uống say, thái độ của cậu đối với anh thay đổi rất nhiều, cũng không còn tức giận với anh nhiều nữa. Có nhiều lúc Giang Tri Tụng lại động tay động chân hơi quá đà, Quý Diễn chỉ nhạt nhẽo nói một câu: “Giang Tri Tụng anh phiền quá nha.”

Sau đó Giang Tri Tụng lại được nước lấn tới.

Phía xe bên kia, Hứa An Gia ngồi ở phía hàng ghế sau ăn thịt heo khô, Coca ngồi kế bên, hắn ăn một miếng lại cho chó một miếng. Một chó một người ăn rất ngon miệng.

Ăn hết một bịch, Hứa An Gia lại nhìn nhìn Thẩm Tiêu, mấy ngày hôm nay thời tiết hơi nóng, Thẩm Tiêu mặc một chiếc áo tay ngắn, lộ ra hình xăm ở bắp tay.

Trên đó có một hình xăm mới, là tên tiếng anh của Hứa An Gia.

Thật ra trong lòng Hứa An Gia có hơi khó hiểu, hắn cảm thấy Thẩm Tiêu rất thích mình nhưng có lúc lại cảm thấy Thẩm Tiêu cũng không thích mình lắm, bởi vì cho dù ở bên nhau rồi mà Thẩm Tiêu vẫn không quen tiếp xúc da thịt với hắn.

Không nắm tay cũng không cho hôn, nhiều lắm là chỉ cho sờ ngực, sờ mặt.

Hứa An Gia khó có thể không nghĩ đến những bạn trai cũ của Thẩm Tiêu, hắn cảm giác là có thể Thẩm Tiêu có bệnh gì đó.

Suy nghĩ một lúc, Hứa An Gia lấy điện thoại soi gương, nhìn bên trái rồi nhìn bên phải, cảm thấy mặt mình có vẻ mập ra thì phải, liền cất hết đống đồ ăn vặt, không ăn nữa.

Vừa lúc dừng đèn đỏ, Thẩm Tiêu đạp phanh, nhìn vào kính chiếu hậu thấy Hứa An Gia cất hết đồ ăn hỏi: “Sao lại không ăn nữa.”

“Em hình như mập lên, em phải giữ dáng.” Hứa An Gia ủ rũ trả lời.

Thẩm Tiêu quay đầu nhìn hắn, cười rộ lên: “Không cần giữ dáng, em mập hay ốm đều đáng yêu.”

Lúc Thẩm Tiêu nói câu này khóe mắt cũng mang theo nụ cười, ánh mắt rất chân thành. Hứa An Gia và Thẩm Tiêu nhìn nhau thật lâu, xác nhận là lời nói chân thật, cảm thấy yên lòng nên Hứa An Gia xé tiếp bịch kẹo sữa phô mai.

Đèn xanh vừa sáng lên, Thẩm Tiêu tiếp tục lái xe, hình xăm mới của Thẩm Tiêu ở gần cổ tay, từ góc độ của Hứa An Gia thì thấy rất rõ ràng.

Hứa An Gia nhìn một lát lại thu hồi ánh mắt, hôm qua sau khi nhận điện thoại của Giang Tri Tụng, Hứa An Gia lên mạng tìm hiểu về thông tin cổ trấn, thấy được thông tin về lễ hội hôn kia, đây là hoạt động đặc biệt tổ chức dành cho mấy đôi tình nhân.

Tâm tư Giang Tri Tụng rõ như ban ngày, Hứa An Gia định mượn gió bẻ măng, tuy là lúc theo đuổi Thẩm Tiêu hắn có mục đích khác, nhưng bây giờ là thích thật.

Hơn 11h bọn họ tới cổ trấn, nơi này là một cổ trấn với kiến trúc dân tộc xưa, xây nhà kiểu dựa vào vách núi, tường vôi ngói sứ, nước hồ vây quanh trấn, cũng không có nghề nghiệp đặc thù gì, ban ngày không thấy có buôn bán gì nhiều.

Giang Tri Tụng thuê một trang viên cổ, ở trong có nuôi ngựa trồng trà, nhà chính là nhà cổ đời nhà Thanh, đã được sửa sáng lại. Bọn họ ở khu kế bên, là khu xây mới, ít nhiều bị pha tạp phong cách kiến trúc hiện đại.

Xe ngừng ở cửa trang viên, đã có người đứng sẵn trước cửa chờ để đón tiếp, vừa xuống xe, một đoàn người đi theo anh, cũng sắp đến giờ cơm nên bọn họ đi cất hành lý rồi đi ăn trưa.

Nhà hàng ăn trưa là không gian mở, gió lùa từ bốn phía, lăn lộn một lúc trán Quý Diễn lấm tấm mồ hôi, tóc bết dính trên mặt có chút hồng. Giang Tri Tụng ngồi kế bên phẩy phẩy quạt cho cậu, sau đó hỏi Hứa An Gia còn sợi thun buộc tóc nào không.

Hứa An Gia chỉ mang duy nhất một cọng nhưng Thẩm Tiêu biết rõ thói quen của Hứa An Gia, cổ tay lúc nào cũng chuẩn bị sẵn thêm một cái, liền đưa cho Giang Tri Tụng.

Quý Diễn vừa ăn vừa nhìn Giang Tri Tụng, một miệng đồ ăn má phính lên, đến khi Giang Tri Tụng nắm được tóc mình, Quý Diễn mới nhận ra ý đồ của anh.

Thẩm Tiêu và Hứa An Gia ngồi kế bên nhìn, Quý Diễn cảm thấy xấu hổ, nghiêng mặt, nhỏ giọng cảnh cáo: “Giang Tri Tụng.”

Thẩm Tiêu cười giải hòa, nói thời tiết nóng nực quá, rồi rất thanh thạo buộc lọn tóc xoăn trên đầu Hứa An Gia lại.

Không khí nhẹ nhàng như chưa có chuyện gì xảy ra, rất vi diệu nảy sinh tâm lý so đo, lúc Giang Tri Tụng buộc tóc cho cậu, Quý Diễn không từ chối mà chỉ giả vờ bày ra vẻ mặt mất kiên nhẫn.

Giang Tri Tụng buộc cho cậu một cái đuôi tóc nhỏ, Quý Diễn hơi không quen, muốn sờ những lại sợ người khác thấy, đành nói chuyện với Hứa An Gia để quên cái chòm tóc đi.

Giang Tri Tụng với Thẩm Tiêu không thân thiết lắm, hai người lại không phải là người nói nhiều, chỉ yên lặng ngồi ăn cơm, vừa ăn vừa nghe hai người kia nói chuyện.

Quý Diễn sờ sờ Coca đang nằm dưới chân cậu, nhớ ra chuyện hôm qua Hứa An Gia nói với cậu lúc ở công ty, mở miệng bằng một cậu: “Mày thấy tao có đê tiện không….”

Chưa kịp nói xong bị Hứa An Gia ngắt lời.

“Mày mới nới cái gì nói nhanh quá nghe như là…” Hứa An Gia ra vẻ nghiêm trọng gật đầu: “Nghe như là danh xứng với thực.”

Giang Tri Tụng dừng đũa, nhăn mặt.

Quý Diễn đã quá quen, khịa Hứa An Gia vài câu, Hứa An Gia cảm thấy Quý Diễn đang ảnh hưởng đến việc thưởng thức ẩm thực của hắn, mà nhưng món ăn ở đây lại rất đặc sắc nên nói: “Mày đừng có quấy rầy tao ăn cơm, nhân lúc này đang muốn ăn, tao sẽ ăn nhiều nhất có thể.”

Quý Diễn mỉa mai: “Sao, mày không sống tới ngày mai sao?”

Động tác nhai nuốt của Thẩm Tiêu chậm lại, nhăn mặt.

Giang Tri Tụng và Thẩm Tiêu đều dừng đũa, không ai nói gì, Quý Diễn và Hứa An Gia nhìn bọn họ, đồng thanh nói: “Sao hai người không ai nói gì vậy?”

Giang Tri Tụng và Thẩm Tiêu nhìn nhau, không chau mày nữa, giả lả cười nói chuyện.

Ăn cơm xong mọi người về phòng nghỉ ngơi, Quý Diễn khoác vai Hứa An Gia đi về phía trước, cười nói ầm ĩ còn dắt theo một con chó, nhìn rất giống một cặp mới yêu nhau.

Giang Tri Tụng và Thẩm Tiêu theo ở phía sau, lại cùng nhau nhăn mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.