Khu nghỉ dưỡng có kiến trúc giả cổ, đi vài bước là nhìn thấy khung cửa sổ được chạm khắc tinh tế, phía hành lang còn treo một hàng lồng đèn giấy, cách đó không xa trong vườn còn có một cái ao nhỏ.
Ở trong phòng được bố trí rất tinh tế, trên giường còn có chăn lông ngỗng mềm mại, vừa vào phòng Quý Diễn liền tìm điều hòa bật máy lạnh.
Giang Tri Tụng chặn trước mặt Quý Diễn, giựt giựt chỏm tóc của cậu, rất nghiêm túc nói: “Em đừng có sát vào Hứa An Gia nữa, bình thường cũng nên giữ một khoảng cách an toàn.”
“Có cái gì mà phải giữ.” Quý Diễn ra vẻ không an tâm nói: “Bọn em đều là con trai mà.”
Giang Tri Tụng nhắc nhở.
“Nhưng chúng ta đều là gay, Thẩm Tiêu sẽ không vui.”
Quý Diễn ngừng tay quay đầu lại nhìn Giang Tri Tụng, nhiệt độ phòng chỉnh xuống thấp nhất, độ gió to nhất, gió lạnh trút xuống thổi đến tóc Quý Diễn bay bay, cậu buộc hết tóc mái lên lại càng lộ rộ đôi mắt to của mình.
Quý Diễn có chút xấu hổ, tức giận nói: “Ai là “chúng ta” với anh?”
Giang Tri Tụng cười thành tiếng, hỏi: “Vậy em có phải là gay không?”
Quý Diễn không trả lời, đẩy Giang Tri Tụng ra ngoài, nói bản thân phải ngủ trưa.
Giang Tri Tụng vốn còn muốn chọc ghẹo Quý Diễn thêm một chút, nhưng đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là Chu Cần gọi tới, nói có việc cần anh quyết định gấp, Giang Tri Tụng đành dừng lại đi sang phòng kế bên.
Sự việc hơi phức tạp nên Giang Tri Tụng phải họp cả một buổi chiều, anh tính toán thời gian, định sẽ kết thúc công việc trước 7 giờ sau đó đưa Quý Diễn ra ngoài làm việc chính.
Quý Diễn hoàn toàn không biết gì về “Lễ hội hôn nhau”, nằm trên giường ngủ không được bèn đứng dậy ra hành lang đi dạo, đi qua phòng Giang Tri Tụng nghe thấy âm thanh, nhìn lén qua khe hở cửa sổ thấy anh mặc đồ vét ngồi trước máy tính, vẻ mặt nghiêm túc, loáng thoáng nghe câu được câu mất, Quý Diễn đoán anh đang họp.
Quý Diễn nghĩ thầm, Giang Tri Tụng bận như vậy còn đòi đi chơi, đi đến một cái trấn bình thường như này thì có gì mà chơi.
Nhưng Hứa An Gia và Thẩm Tiêu thì không có gì làm, ở viên trang lại có nuôi ngựa, Quý Diễn đề cử trò cưỡi ngựa, Thẩm Tiêu không biết cưỡi ngựa.
Vừa đến sân nuôi ngựa, Quý Diễn chọn một con màu nâu, khí thế bừng bừng leo lên lưng ngựa. Sân ngựa ở phía ngoài, trời nắng to, Quý Diễn chạy vài vòng thì mất hứng, kéo Hứa An Gia đi ra khu nghỉ ngơi ngồi nghỉ.
Khu nghỉ ngơi có rượu, Quý Diễn do dự vài giây rồi dời mắt không nhìn mấy bình rượu, gọi một ly đá chanh.
Hứa An Gia ngồi kế bên cậu nhìn ra phía ngoài sân nói: “Thẩm Tiêu nói tao đừng suốt ngày khoác vai mày chạy tới chạy lui nữa.”
Quý Diễn phụ họa nó:i “Ờ, Giang Tri Tụng cũng nói tao phải giữ khoảng cách với mày, anh ấy nói Thẩm Tiêu sẽ ghen với tao.”
Hứa An Gia cười nhìn cậu nói: “Là Giang Tri Tụng ghen thì có.”
Quý Diễn chẹp miệng không nói gì. Cậu càng như vậy Hứa An Gia càng nhắc đến Giang Tri Tụng, Quý Diễn không nhìn được nói: “Tí nữa tao sẽ tới trước mặt Thẩm Tiêu vạch trần bộ mặt thật của mày.”
Nói đến đây, Hứa An Gia lại thở dài, lúc đầu là hắn lừa Thẩm Tiêu, chỉ định lừa vài bữa xơm, một miệng nói phét không màng đến kết quả, ai ngờ đâu cuối cùng hai người lại ở bên nhau thật.
Hứa An Gia không có cách nào nói thật với Thẩm Tiêu vì Thẩm Tiêu hoàn toàn tin tưởng những gì hắn nói, tin hắn không hiểu câu nhất kiến chung tình nghĩa là gì.
Vì lúc đó Hứa An Gia nhớ là chỉ gặp Thẩm Tiêu có một lần, cũng không dám nói lúc đó hắn nhất kiến chung tình không phải là anh mà là tài nghệ nấu nướng của anh.
Hứa An Gia vì đoạn tình cảm này mà trả giá rất nhiều, ngày nào cũng giả vờ dễ thương, thậm chí còn đăng kí lớp học tiếng Trung giả vờ như tiếng Trung mình không được tốt.
Thấy Hứa An Gia mặt mày ủ ê, Quý Diễn khuyên hắn chủ động tự thú.
“Bọn mày suốt ngày ở bên nhau, sớm muộn gì cũng có ngày anh ta phát hiện được.” Quý Diễn hớp một miếng nước chanh: “Mày chủ động nói có khi anh ta sẽ không giận nữa.”
Hứa An Gia liếc nhìn dáng vẻ thoải mái của Quý Diễn, thở dài nói: “Quan hệ của bọn tao chưa ổn định, phải chi Thẩm Tiêu là trúc mã của tao thì tốt rồi, như Giang Tri Tụng với mày vậy, không có gì ngoài hai chữ ‘dung túng’, tao ngưỡng mộ chết đi được.”
Quý Diễn đột nhiên cảnh giác: “Giang Tri Tụng không biết nấu cơm, cũng không thích con lai.”
Hứa An Gia dựa vào ghế, hai tay vòng ra sau đầu, cười nói: “Ờ ờ ờ, biết rồi, anh ta không thích con lai, chỉ thích mày.”
Lần này Quý Diễn không nói lại được hắn, Hứa An Gia cười hỏi: “Sao rồi, hai người rốt cuộc bên nhau rồi chứ?”
Quý Diễn muốn nói bộ nhìn mình cong lắm sao, lời nói đến miệng liền nói thành: “Tao là trai thẳng.”
Tật xấu cứng miệng này của Quý Diễn không thể thay đổi trong ngày một ngày hai, Hứa An Gia đã quá quen, hắn đoán chắc cậu cũng không biết tiết mục tối nay, vỗn dĩ định nói cho cậu biết một tiếng mà thấy cậu như vậy liền yên lặng ngậm miệng.
Hứa An Gia không có ý gì xấu, chỉ là muốn xem phản ứng tối nay của Quý Diễn như thế nào.
Hứa An Gia nghĩ thầm, cũng không biết cái miệng kia bị Giang Tri Tụng hôn lên còn có thể còn mạnh miệng được nữa không.
Hứa An Gia cười có chút quỷ dị, Quý Diễn nghi ngờ nửa ngày hỏi: “Mày trúng tà hả?”
Hứa An Gia liền điều chỉnh sắc mặt, một hơi uống hết ly nước trả lời: “Không có gì.”
Hai người bọn họ định đi về phòng, vừa đứng dậy, điện thoại cả hai vang lên chuông gọi video wechat.
Quý Diễn đoán chắc đám Chúc Duy Quân, vừa lấy điện thoại ra xem lại thấy tên Hồ Chỉ Lộ.
Cái nhóm ba người này lâu lắm không liên lạc, tin nhắn gần đây nhất cũng cách đây một tháng, Hồ Chỉ Lộ gửi vào group một đoạn clip.
Ở nước ngoài được phép sử dụng súng, trong clip Hồ Chỉ Lộ không thay đổi gì mấy, vẫn như hồi học cấp ba xinh xắn dễ thương, cô mặc một bộ đồ lilo tháo ráp súng một cách thành thục, cuối clip còn nhìn về máy quay nháy mắt.
Quý Diễn xem video đó nhiều lần, trong lòng cũng rất hứng thú, làm gì có đàn ông nào không hứng thú với các thể loại súng này chứ.
Tiếc là ở trong nước không được phép.
Hồ Chỉ Lộ đột nhiên gọi video nói chuyện, Hứa An Gia và Quý Diễn có chút nghi hoặc, theo đúng thì giờ này chỗ Hồ Chỉ Lộ đang là nửa đêm.
Hai người bọn họ đang ở cùng nhau cũng không nhất thiết phải cùng nhau nghe, Hứa An Gia ấn nghe điện thoại, Quý Diễn tắt điện thoại của mình.
Trên màn hình hiện khuôn mặt xinh đẹp của cô, còn cười vui vẻ, hiện rõ lúm đồng tiền hỏi: “Hai người đâu rồi, đi ăn cơm không?”
Quý Diễn nhìn khung cảnh xung quanh cô đoán cô đang ở sân bay, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao lại về nước rồi?”
Hồ Chỉ Lộ bĩu môi và nói ngắn gọn vấn đề này.
Cô học cùng đại học và nghiên cứu sinh, có lần bị nhà trường quấy rối, vì quá khích phòng vệ mà trường cảnh cáo, nhưng mới đây lại có người xúc phạm Hoa Kiều trước mặt cô, càng nói càng khó nghe, cô không nhìn được đấm cho anh ta một trận.
Người đó có quen biết nên trường học đứng về phía hắn, nói cô liên tục vi phạm nội quy nhà trường, cuối cùng quyết trả về nước.
Quý Diễn và Hứa An Gia nghe xong nhìn nhau, trong lòng nghĩ, Hồ Chỉ Lộ vẫn ngầu như vậy.
Cô nói xong không thấy ai phản ứng gì liền nói: “Hai người đang ở đâu?”
“Ở Trấn Thương Vân.” Quý Diễn nói: “Đi chơi hai ngày nữa về.”
Hồ Chỉ Lộ nhìn mặt Quý Diễn, lộ ra ánh mắt từ ái, cười nói: “Đẹp lên nhiều nha.”
Quý Diễn vòng tay cảnh cáo: “Đừng có dùng mấy từ dành cho con gái để diễn tả ông đây.”
Sân bay người đến người đi đông đúc, có người gọi Hồ Chỉ Lộ, cô quay đầu trả lời rồi nói với bọn họ: “Vậy cúp nha, chờ mọi người về chúng ta gặp nhau sau.”
Vừa cúp máy, Quý Diễn thuận miệng hàn huyên cùng Hứa An Gia vài câu rồi vứt chuyện này ra sau đầu.
Sân ngựa cách khu ở một đoạn, Quý Diễn phơi nắng suốt trên đoạn đường về, lúc nãy cậu cũng không ngủ trưa, bây giờ nằm máy lạnh mát, cơn buồn ngủ lại ập tới.
Quý Diễn ngáp mất cái định chui vào chăn ngủ một giấc.
Ngủ thẳng đến 6h tối, lông mi run run chậm rãi mở mắt nhìn thấy có bóng người đứng gần giường.
Thời điểm đó trời chưa tối hẳn nhưng lúc cậu ngủ kéo kín màn cửa, trong phòng một mảnh tối tăm.
Ở một không gian lạ lẫm, vừa mới tỉnh ngủ lại thấy có bóng người không tránh được sẽ bị kinh hãi nhưng Quý Diễn không sợ, chỉ trợn mắt nhìn một cái đã đoán được chính là hình bóng Giang Tri Tụng.
Anh hơi cúi đầu, chắc là vẫn đứng nhìn cậu, cho nên lúc cậu vừa trợn mắt đã bắt gặp ánh mặt anh.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Quý Diễn muốn ngồi dậy, vừa xoay người định dậy thì mới phát hiện bản thân đang nắm ngón tay của anh, còn nắm rất chặt.
Quý Diễn vừa tính ngủ nên phản ứng hơi chậm, cậu buông tay nhìn Giang Tri Tụng hỏi: “Sao anh vào đây được?”
“Anh nói khách sạn làm thêm cho anh một thẻ ra vào.” Giang Tri Tụng trả lời.
Quý Diễn dừng lại mấy giây, ôm chăn nói: “Giang Tri Tụng anh quá đáng vừa thôi, anh chưa được sự đồng ý của em đã vào phòng, còn nhân lúc em đang ngủ nắm tay em.”
“Anh nhắn tin cho em mà không thấy trả lời, anh sợ em có chuyện gì nên xông vào phòng, còn vì tại sao nắm tay em…” Giang Tri Tụng cười cười, ra vẻ nghiêm túc nói: “Bởi vì anh to gan lớn mật, lòng lang dạ sói”
Vốn dĩ Quý Diễn vì nể mặt Giang Tri Tụng yêu cậu chết đi sống lại mà muốn đối xử tốt với anh.
Nhưng Giang Tri Tụng thật sự càng ngày càng quá quắt, nghênh ngang vào phòng cậu động tay động chân mà còn nói như chuyện hợp tình hợp lý.
Quý Diễn cách một tấm chăn đạp anh một cái: “Anh cút ra ngoài cho em.”
Giang Tri Tụng không những không đi mà còn lại gần hơn nhìn cậu cười nói: “A Diễn, dậy đi, anh đưa em ra ngoài chơi.”
Giang Tri Tụng cười rất dịu dàng, chút tức giận kia trong lòng Quý Diễn nháy mắt tan biến trong không khí.
Cậu hừ một tiếng, hất chăn xuống giường.
Ăn cơm chiều xong, bốn người cùng nhau ra ngoài chơi.
Ban đêm trong trấn trở nên náo nhiệt hơn, dọc hai bên đường nhỏ bắt đầu bày bán những sạp bán đồ, còn có cả một loạt đồ trang trí của địa phương rực rỡ muôn màu, còn có sạp bán đồ ăn nóng hổi.
Trên đường rất nhiều người, Quý Diễn đi cạnh Giang Tri Tụng ở phía trước, Hứa An Gia đi cạnh Thẩm Tiêu ở đằng sau. Quý Diễn nhìn trái nhìn phải vẫn không nhìn ra chỗ này có gì vui.
Ở một con hẻm nhỏ, ánh mắt Quý Diễn lướt qua một tấm poster, xung quay rất đông người quây lại xem, cậu còn chưa kịp nhìn rõ chữ trên đó đã bị Giang Tri Tụng bẻ đầu, kéo đi.
Quý Diễn không thích Giang Tri Tụng như vậy, quay đầu nhìn Hứa An Gia nghiêm túc nói: “Giang Tri Tụng anh đừng có bẻ đầu em như vậy nữa, người khác nhìn thấy rất mắt mặt.”
Giang Tri Tụng gật đầu, khoác vai Quý Diễn kéo cậu chuyển hướng đi, nhỏ giọng nói: “Anh muốn hỏi em một câu, em có muốn ăn kẹo bạc hà không?”
Nói xong móc trong túi ao vài viên kẹo, đưa cho Quý Diễn, cậu không biết anh lấy đâu ra mấy viên kẹo này, lắc đầu nói: “Em không ăn.”
Giang Tri Tụng xé một viên kẹo bỏ vào miệng mình.
Càng đi về phía trước càng đông người, mới đi một đoạn Quý Diễn thấy Giang Tri Tụng ăn liên tục ba viên kẹo bạc hà, nghi hoặc định hỏi. Đột nhiên có âm thanh lớn phát ra từ đám đông đứng đó.
Quý Diễn nhìn khắp nơi, tấm poster đó đột nhiên bị tháo xuống, trên tường xuất hiện màn hình chiếu không được rõ ràng.
Quý Diễn bị cận thị, thấy mọi người tụ tập về phía bên này cũng nheo mắt nhìn màn hình chiếu, lúc này Hứa An Gia đột nhiên từ phía sau xuất hiện, nhét vào tay cậu hộp đồ chiên, lại đưa dây dắt chó cho cậu.
Quý Diễn thu hồi ánh mắt nhìn Hứa An Gia: “Mày vội vàng cái gì?”
Hứa An Gia thở dài: “Mua sớm quá, bây giờ chưa ăn được nên cho mày.”
Không chờ Quý Diễn trả lời, Hứa An Gia vội vã như chạy đi đầu thai, xoay người chạy hướng về Thẩm Tiêu.
Quý Diễn dùng khuỷu tay chạm chạm vào Giang Tri Tụng nói: “Hứa An Gia cũng có ngày biết nhường đồ ăn sao…”
Lời nói được một nửa, phần còn lại Quý Diễn nuốt vào bụng vì cậu thấy Hứa An Gia vừa phi vào ngực Thẩm Tiêu ôm cổ anh ta.
Sau đó liền! Hôn! Nhau !!!!
Bọn họ đứng dưới bóng cây đa lá xum xuê, Hứa An Gia không phụ lòng dòng máu ngoại quốc của hắn, hôn rất nhiêt liệt, muốn tóe lửa.
Quý Diễn chưa hết giật mình thì một giây sau đó, sự khiếp sợ đó tăng lên ba bậc, âm nhạc vừa vang lên, mọi người xung quanh như bị nhiễm virus, tất cả đều đang hôn nhau.
Quý Diễn trợn mắt hét lên: “Bọn họ đang làm cái quỷ gì vậy?”
Tâm trạng Quý Diễn không thể bình phục lại bình thường, vừa quay người lại nhìn thấy Giang Tri Tụng nhìn chằm chằm lên môi cậu.
Xung quanh mọi người đều đang hôn nhau, có một cặp đôi đứng cách họ khoảng nửa mét, hôn đến quên trời quên đất, Quý Diễn còn nghe rõ được âm thanh đó.
Bầu không khí trở nên cực kì ái muội, Quý Diễn hoảng loạn, tâm trang phức tạp không hiểu sao lại thấy thẹn thùng, lắp bắp: “Giang Tri Tụng, anh nhìn em làm… làm cái gì?”
Giang Tri Tụng bước gần đến dựa vào người cậu: “Làm sao bây giờ A Diễn, hình như chúng ta rơi vào một lễ hội hôn nhau dành cho mấy cặp tình nhân rồi.”
Lúc Giang Tri Tụng nói mấy câu nói, mang theo nụ cười, ánh mắt vẫn nhìn lên môi cậu, Quý Diễn khẩn trương, phản ứng đầu tiên của cậu là hôn Giang Tri Tụng ở một nơi đông người như thế này không bằng giết cậu chết cho rồi.
Phản ứng thứ hai là mẹ nó ai thèm hôn Giang Tri Tụng chứ.
Ánh mắt Giang Tri Tụng sáng lên, bầu không khí căng như dây đàn. Quý Diễn chợt nhớ anh mắc bệnh sạch sẽ, trong tay mình còn hộp đồ chiên, điên cuồng bôi dầu mỡ lên môi.
Giang Tri Tụng vừa đến gần cậu há miệng liên tục nói cay quá cay quá, dùng tương ớt loại gì không biết.
Xiên đồ chiên thực sự rất cay, cay đến mức khiến mắt Quý Diễn ửng hồng, môi cũng đỏ tấy lên.
Cuối cùng Giang Tri Tụng cũng không hôn cậu, Quý Diễn cầm chặt xiên đồ chiên giống như phao cứu sinh.
Bọn họ không đứng lại lâu, Quý Diễn nhìn Giang Tri Tụng 10 giây sau liền nói không muốn đi chơi nữa, muốn về trang viên ngủ.
Giang Tri Tụng sờ sờ tóc cậu cười đồng ý.
Trước khi về Quý Diễn liếc mắt về phía cây đa, Hứa An Gia và Thẩm Tiêu vẫn ở đó, chỉ là không hôn nhau mà chỉ ôm nhau, cách nhau một khoảng cách khá xa, nhưng Quý Diễn có thể thấy được gò má Hứa An Gia đỏ bừng, còn cười đến rạng rỡ.
Vừa nhìn là biết gió xuân tràn về.
Trên đường về Quý Diễn không dám ngồi ghế phụ, dắt Coca ra ghế sau ngồi, cũng không nói chuyện với Giang Tri Tụng, bắt đầu ngồi ăn “ phao cứu sinh”. Ăn xong cảm thấy cay quá nên lấy khăn giấy lau miệng, lau sạch sa tế trên miệng.
Vừa đến trang viên, xe vừa dừng Quý Diễn cũng không thèm để ý đến Coca, nhảy xuống xe chạy vọt vào phòng bằng tốc độ nhanh nhất, khóa cửa lại, tắm cũng không tắm cứ thế nằm trên giường.
Cậu nắm chặt chăn, trong đầu toàn là hình ảnh Hứa An Gia và Thẩm Tiêu hôn nhau, sau đó lại là hình ảnh Giang Tri Tụng chằm chằm nhìn mình, Quý Diễn cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên, chắc là tại lúc nãy ăn nhiều sa tế.
Cậu không thể ngủ được, trừng mắt nhìn trần nhà, một lúc xong phía ngoài cửa vang lên một tiếng “Cạch” . Quý Diễn liền quay người vào trong nhắm mắt giả vờ ngủ rồi.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, dừng lại ở mép giường, tuy là nhắm mắt nhưng Quý Diễn vẫn cảm giác được ánh mắt nóng rực kia đang nhìn mình, tim Quý Diễn đập nhanh bùm bùm, hàng lông mi cũng không chịu được không chế run rẩy .
Giang Tri Tụng đến cạnh giường ngồi xuống, Quý Diễn quay mặt vào trong nên không thể nhìn rõ vẻ mặt cậu, chỉ nghe được hô hấp có chút gấp gáp.
Giang Tri Tụng ôm bả vai Quý Diễn, quay người cậu về phía mình.
Quý Diễn dùng toàn bộ kĩ năng diễn xuất của cuộc đời mình, giả vờ mình đang ngủ thật say.
Giang Tri Tụng không nói gì, một tay chống trên gối, tay khác chạm vào lông mi cậu, còn hứng thú nghịch nghịch.
Lông mi Quý Diễn run càng lúc càng mạnh, Giang Tri Tụng cúi người sát người cậu, thấp giọng nói: “A Diễn, anh muốn hôn em.”
Quý Diễn cảm nhận được sự hơi nóng từ hô hấp của Giang Tri Tụng, đầu óc xoay mòng mòng, vừa xoay vừa nghiến răng nghiến lợi nghĩ Giang Tri Tụng dám hôn cậu thì cậu sẽ đấm anh rớt răng.
Giang Tri Tụng nghe Quý Diễn nghiến răng nghiến lợi, như chuồn chuồn nước chạm nhẹ lên môi cậu.
Nụ hôn lúng túng lướt qua, Quý Diễn căng thẳng quá không cảm nhận được gì, phát hiện Giang Tri Tụng vẫn đè lên người cậu. Vẫn còn chưa biết đã bị hôn, trong lòng Quý Diễn mắng chửi: Giang Tri Tụng anh dám hôn em, em chém chết anh.
Giang Tri Tụng nhướng mày nhìn chằm chằm khuôn mặt của Quý Diễn, không biết đang suy nghĩ gì, một hồi lâu sau đột nhiên bật cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]