Cũng may định lực của Diêu Linh vẫn còn tốt chán, ít ra cô không bị Phó Hằng ảnh hưởng mỗi lần cô nêm nếm gia vị.
Không những không sao mà Diêu Linh còn điều chỉnh tâm trạng, vờ như bình tĩnh nói chuyện phiếm với Phó Hằng.
Trước kia mỗi lần chuyển đến nơi ở mới thì buổi tối đầu tiên chẳng hiểu sao cô luôn thấy sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên, Diêu Linh ở chỗ lạ mà thấy yên tâm như vậy.
Nhưng bàn này có vẻ hơi rộng, Diêu Linh bày ba món mặn một món canh lên mà chẳng đến một phần tư chiếc bàn.
Vì bàn rộng nên hai người ngồi cách nhau một khoảng xa, ít nhất là Diêu Linh thấy rất xa.
Diêu Linh bưng chén đũa, đặt cạnh Phó Hằng, sau đó kéo ghế tới ngồi gần anh, giờ thoải mái hơn rồi.
Diêu Linh ăn rất chậm vì cô sợ mập, nếu ăn vội quá sẽ dễ tăng cân, Diêu Linh cảm thấy không mập lên thì dễ nhìn hơn.
Phó Hằng cũng ăn từ tốn theo cô, Diêu Linh nấu ăn rất ngon, chẳng qua cô thường ở một mình nên không nấu bao giờ vì thấy phiền phức quá.
Lâu rồi mới nấu lại nên cô thấy rất vui vẻ, đương nhiên quan trọng nhất là có người ăn cơm cùng cô.
Phó Hằng nhìn người ngồi cạnh, lần đầu tiên anh có cảm giác gia đình. Nhắc đến gia đình, Phó Hằng nghĩ tới chuyện sau này hai người không thể có con, mắt anh tối sầm lại.
Ăn cơm xong, Diêu Linh no quá phải xoa bụng, tiện thể xoa bụng cho Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dien-that-dung-kieu-em-thich/3065489/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.