Diêu Linh không phải người keo kiệt, cô chỉ không có thói quen mua mấy món đồ chỉ được cái mã.
Đương nhiên cô cũng biết Phó Hằng đủ sức thuê người giúp việc, dù sao trước kia anh cũng đều sống như vậy, nhưng Diêu Linh cảm thấy vậy đâu có giống gia đình. Trước kia cô rất muốn có một gia đình, hễ đến giờ cơm là trong nhà lại ngập tràn mùi đồ ăn, hai người có thể bàn bạc với nhau muốn ăn món gì, sau đó cùng nhau nấu cơm, tạo nên tổ ấm, khiến tổ ấm nơi nào cũng có hơi người.
Hơn nữa, quan trọng nhất là cô muốn cho Phó Hằng một mái nhà.
Lúc trợ lý Dư Ôn trở lại mang theo mấy người nữa chuyển hết đồ dùng nhà bếp của Diêu Linh đến đây.
Tuy không hiểu cho lắm vì sao hai người họ không mua đồ mới song trợ lý Dư Ôn thấy nhờ có quý cô Hoa Ăn Thịt Người ở đây mà mình không bị thất nghiệp thì khấp khởi vui mừng.
Vốn Diêu Linh muốn giữ đối phương ở lại ăn tối, dù gì khi ở trung tâm tâm thần họ cũng nhờ vả người ta nhiều.
Dư Ôn nhìn vẻ mặt khó chịu của anh Phó thì nói, “Không cần đâu, vợ tôi đang ở nhà chờ tôi về ăn cơm.” Nói cứ như anh ta có vợ thật ấy.
Vợ người ta đang đợi ở nhà, Diêu Linh cũng ngại giữ người ở lại.
Sau khi trợ lý Dư Ôn đi, Diêu Linh và Phó Hằng cùng nhau chuyển đồ dùng vào bếp rồi bắt đầu nấu bữa tối.
Diêu Linh nhìn nồi cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dien-that-dung-kieu-em-thich/3065487/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.