Diêu Linh vẫn không hiểu tại sao bình thường luôn có ít nhất một đồng nghiệp trực điện thoại, chưa từng mất liên lạc, nhưng lại nhằm ngay thời khắc mấu chốt như thế này mà không liên lạc được chứ.
May mà lúc này liền thấy một người đàn ông trung niên trông rất ngầu mang theo một đám cảnh sát đến.
Đúng là đẹp trai có khả năng di truyền mà!
Hai bên cảnh sát trò chuyện một lát, tuy Diêu Linh không nghe được nhưng có thể đoán ra họ đang nói gì.
Đám người viện trưởng toan chạy trốn, nhưng nhiều người như vậy sao có thể để chúng chạy thoát chứ.
Người đàn ông trung niên kia tiến lại, “Phó Hằng, con không sao chứ? Có bị thương không?”
Phó Hằng lắc đầu, sau đó nhìn Diêu Linh đang đứng cạnh, muốn xem vẻ mặt Diêu Linh.
Cha Phó Hằng tuy trông hung dữ nhưng lại mỉm cười với Diêu Linh, “Quý cô Hoa Ăn Thịt Người, lần này nhờ công yêu tinh bọn cô cả.”
Sau đó thầm thì với Diêu Linh, “Bây giờ tôi đang lấy thân phận con người, cô nhớ phối hợp với tôi một chút, chúng ta phải làm như yêu tinh và con người cùng nhau giải quyết chuyện này…”
Ông Phó chưa nói xong thì Phó Hằng đã ngắt lời, “Cha à, cô ấy không bị bệnh.”
Giọng nói của Phó Hằng có vẻ khàn khàn, dường như anh cố gắng lắm mới nói chuyện này ra được, muốn dùng nó để chặt đứt mọi đường lui của mình.
Nụ cười của ông Phó trở nên cứng ngắt, ông đương nhiên biết đối phương không bị bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dien-that-dung-kieu-em-thich/3065465/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.