Sở dĩ Phó Hằng nhận ra tai nghe này vì đây là một sản phẩm công nghệ tối tân do công ty nhà anh sản xuất.
Nhà anh đã nghiên cứu phát minh rất nhiều sản phẩm, sản phẩm như vậy lại càng nhiều hơn. Nếu chỉ có thế thì anh cũng không nhận ra nhanh như vậy, quan trọng là trong những sản phẩm đó có rất nhiều sản phẩm anh lấy cảm hứng từ thực vật.
Tay Phó Hằng khẽ run rẩy, anh gấp gáp uống thuốc, sau đó nhắm mắt lại.
Linh Linh…… sao Linh Linh lại có cái này? Tai nghe mini này là phiên bản giới hạn, vẫn chưa mở bán chính thức ở thị trường nội địa.
Phó Hằng vươn tay muốn tháo tai nghe ra…….
Nhưng anh kiềm lại được, dù sao thì một người được giáo dục tốt như anh cũng không thể làm chuyện như vậy. Đây là chuyện riêng của Diêu Linh, anh không thể làm vậy.
Diêu Linh đang ngủ bỗng thấy mình bị ôm chặt hơn.
Phó Hằng nhớ lại những chuyện từ lúc anh vào đây đến giờ và những gì mà cô và anh từng nói.
Cô…… thật sự bị bệnh sao?
Anh nhớ đến chuyện hôm qua và chuyện ném đồ hôm nay.
Sắc mặt Phó Hằng âm trầm hẳn.
Không đúng không đúng, Phó Hằng không khống chế nổi cảm xúc bản thân nữa.
Đừng đúng như thế chứ!
Anh nhớ lại lúc mình lên cơn……. Nếu Linh Linh không bị bệnh, vậy dáng vẻ khi ấy của anh…….. thật xấu xí, xấu xí không chịu nổi……..
Đáng sợ hơn cả chuyện anh phát bệnh chính là để người mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dien-that-dung-kieu-em-thich/3065453/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.