Diêu Linh là kiểu người có ăn no đến mấy thì vẫn có thể ăn thêm vài miếng nữa, nhưng bây giờ đang lúc khó khăn nên cô đành ăn qua loa vài miếng cho có lệ, miễn không đói bụng là được.
Sau đó cô nhận ra Phó Hằng không ăn miếng nào, chỉ nhìn cô ăn.
Diêu Linh đút một miếng bánh bao cho anh, “Ráng ăn đi, hai ngày nữa sẽ tốt hơn.”
Được Diêu Linh đút, Phó Hằng liền ăn. Anh ăn một miếng rồi nói với Diêu Linh, “Tôi no rồi, cô ăn thêm đi.” Anh biết Linh Linh trước giờ rất ghét để bụng đói.
Diêu Linh: “……” Cảnh tượng này thật giống như tình mẫu tử mà sách giáo khoa miêu tả…..
Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Hằng, anh đang xụ mặt ra như thể mắc nợ mấy trăm triệu vậy.
Diêu Linh thổn thức trong lòng, cô nhớ khi hai người bên nhau, người này lúc nào cũng gọi cả đống đồ ăn rồi phụng phịu chia hết cho cô. Vẻ mặt như thể nếu cô hỏi anh đã không ăn hết sao lại gọi nhiều như vậy là có tội vậy.
Diêu Linh cảm thấy có lẽ trước kia cô đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
Cô bất giác vươn tay ra nhéo má anh, “Ăn chung đi.”
Xem đi, cô nhéo má anh mà anh cũng đâu có phản đối.
Diêu Linh cầm hai cái bánh quy lên, “Anh một cái, tôi một cái.”
Sau đó hai người cùng nhau uống nước, trông y chang hai đứa con nít học mẫu giáo.
Cơm nước xong mà không có gì chơi thì chỉ có ngủ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dien-that-dung-kieu-em-thich/3065450/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.