Sáng sớm, An Tĩnh bị một hồi chuông reo làm bừng tỉnh giấc, cô mơ hồ mở mắt, phát hiện là chuông điện thoại của người đàn ông bên cạnh.
An Tĩnh không biết nói gì nhìn hắn đang ngủ say, có cần phải lạnh lùng vậy không, ngay cả tiếng chuông điện thoại cũng là còi cảnh sát, cô tức giận đẩy đẩy Thẩm Kình, bảo hắn nghe điện thoại, còn mình lại chui đầu vào chăn bông ngủ tiếp.
Thẩm Kình bực bội đứng dậy lấy điện thoại di động qua, ấn nút nghe, lập tức bị tiếng khóc bên kia làm cho tỉnh táo lại.
“Kình, hu hu, em hối hận, hu hu...”
Tiếng khóc đột ngột vang lên, trong di động vào buổi sáng sớm yên tĩnh như vậy thật là đặc biệt, An Tĩnh bị tiếng khóc chói tai này đánh thức một lần nữa, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm tên đàn ông kế bên, đây là nợ đào hoa anh chọc.
“Kình, hu hu, em sai rồi, hu hu, em bị hắn đuổi ra ngoài, hu hu...”
Thẩm Kình trong mắt hiện lên một sự u ám, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát.
“Đừng khóc, bây giờ em ở đâu?” Thẩm Kình ôn nhu hỏi.
“Hu hu, Kình, em không biết em ở đâu nữa, hu hu, một mình em, em rất sợ...”
Nhìn người đàn ông bên cạnh dịu dàng như thế với cô gái kia, An Tĩnh trong lòng hụt hẫng, cô vô ý thức thoáng nhìn bộ vị nào đó dưới hạ thân của hắn, trên mặt An Tĩnh tức khắc lộ ra một nụ cười xấu xa, hừ, để xem anh còn dịu dàng với cô ta như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-den-voi-hoa-hong/3402294/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.