Chương trước
Chương sau
Trong màn hình cuộc gọi video, Dữu Hồng Anh mặt mày trắng bệch, trong đôi mắt đen kịt dường như ẩn giấu ngọn lửa sắp thiêu đốt cả sinh mạng, cô ta đặt tất cả mong muốn đông sơn tái khởi vào số hàng Triệu Vĩnh Gia đang giữ.

“Tìm được người mua chưa?”

Ánh mắt Triệu Vĩnh Gia lóe lên: “Hồng Anh, hay là chúng ta đợi lúc khác, dạo này không yên, chờ mấy năm nữa…”

“Mấy năm nữa? Thành hay bại nằm ở hành động lần này, chúng ta không có thời gian dông dài! Anh có muốn hưởng thụ cuộc sống xa xỉ trước kia không? Anh có biết em bị tước hết tất cả chức vị trong công ty, gồm cả mấy case lớn đang nằm trong tay! Nếu không nắm được thời cơ lần này, cả anh và em sẽ rơi xuống địa ngục!”

“Thế nhưng… Đêm qua anh vừa gặp Đao Ba Anh thì bị đuổi giết, suýt chút nữa chết bất đắc kỳ tử ngoài đường!”

“Liên quan gì đến hàng trong tay anh?” Cô ta hỏi ngược.

“Chẳng phải do anh nhớ lại chuyện em từng nói Tống tiên sinh cảnh cáo em, còn… còn chuyện đám Hướng Xương Vinh bị giết nữa.”

“Ngu xuẩn! Chuyện xảy ra ở khách sạn không giúp trí nhớ anh quay lại hả? Là mấy đứa may mắn sống sót ở Hồng quán quay lại trả thù, giết Hướng Xương Vinh là bọn chúng, khiến Tống tiên sinh chú ý, tưởng là có liên quan đến em nên mới phái người tập kích, cảnh cáo em! Không thể nào là vì hàng…” Dữu Hồng Anh gẩy móng tay, nhấn mạnh nói: “Tống tiên sinh tuyệt đối không thể nào biết số hàng năm đó bị chúng ta nuốt riêng!”

“Nếu như Tống tiên sinh biết, chúng ta đã sống không bằng chết từ lâu rồi… Đúng vậy! Tuyệt đối không đoán ra chúng ta!”

Rầm một tiếng, Dữu Hồng Anh đập mạnh lên bàn, nhìn xuống điện thoại, nét mặt dữ tợn như ác quỷ mất đi lý trí: “Triệu Vĩnh Gia, anh muốn quay lại cuộc sống trong quá khứ chỉ có thể ngồi taxi, không thể ra vào câu lạc bộ cao cấp, không thể lái xe sang, ngồi du thuyền hay máy bay tư nhân? Anh muốn giống như trong quá khứ, mua chút đồ đắt tiền phải vét sạch túi, phải ăn mặc tiết kiệm sao? Anh muốn bị người ta xem thường, khúm núm cúi đầu lấy lòng người khác mà không phải là người được kẻ khác lấy lòng sao?

Sắc mặt Triệu Vĩnh Gia rất khó coi, bị đâm trúng nỗi đau trong lòng.

Triệu Vĩnh Gia ở rể, trước kia khi chưa dính vào Dữu Hồng Anh, hắn ta ngày đêm vắt óc nghĩ cách nâng cao chất lượng cuộc sống, nghĩ cách làm sao để mình sống dạng chó hình người, dù bị giáng chức tới Hong Kong, người khác vẫn phải giữ thái độ cung kính với hắn ta.

Triệu Vĩnh Gia biết rõ sự tự tin của hắn bắt nguồn từ công thương nghiệp Vạn Ngân, chính xác hơn là bắt nguồn từ Dữu Hồng Anh.

Một khi Dữu Hồng Anh rớt đài, công thương nghiệp Vạn Ngân sẽ vứt bỏ bọn họ, những kẻ bỏ đá xuống giếng sẽ ùn ùn kéo đến, lúc đó hắn sẽ không còn khả năng trở mình.

“Cược một phen!” Triệu Vĩnh Gia cắn răng nói.

Dữu Hồng Anh thấy thế trong lòng thỏa mãn, lập tức hỏi: “Anh có người vừa ý chưa?”

“Đao Ba Anh bang Hào Mã.”

Những năm qua Dữu Hồng Anh rất quan tâm đến các xã đoàn Hong Kong, biết rõ mấy bang hội lớn có thế lực và các hoạt động kinh doanh chủ yếu của họ, cô ta nghe vậy cau mày: “Đao Ba Anh nuốt không nổi số hàng này.”

“Sau lưng Đao Ba Anh có người.” Triệu Vĩnh Gia hạ giọng: “Trong tay hắn có một nhóm đàn em thân tín sở hữu vũ khí tối tân và ma túy, tựa hồ không lo nguồn cung bị đứt đoạn, sở cảnh sát địa phương không nhắm vào hắn, mặc cho hắn hung hăng ngang ngược, anh đoán trong nội bộ chính quyền Hong Kong và sở cảnh sát có người chống lưng cho Đao Ba Anh, cũng có thể chính là lão đại thật sự của Đao Ba Anh.”

“Anh còn nghe được lô ma túy mới của Đao Ba Anh rất phổ biến trong đám thanh niên ở Mexico, Mỹ, Australia, nguồn hàng hình như từ Lưỡi Liềm Vàng… Mặc kệ tin tức là thật hay giả, Hong Kong không phải nơi có thể trồng nguyên vật liệu, càng không có nhà máy sản xuất D cỡ lớn, không bằng nhập hàng từ Lưỡi Liềm Vàng hoặc Tam Giác Vàng tiết kiệm chi phí hơn. Vậy nên anh đoán bọn chúng có đường dây từ Lưỡi Liềm Vàng hoặc Tam Giác Vàng.”

“Bọn chúng chê hàng bình thường, còn hàng trong tay chúng ta không tầm thường, chỉ cần là trùm ma túy chắc chắn muốn.”

“Em tin tưởng năng lực của anh.” Dữu Hồng Anh im lặng chốc lát rồi căn dặn: “Anh cẩn thận một chút.”

Triệu Vĩnh Gia trấn an vợ vài câu rồi tắt liên lạc, hắn ta do dự trong phòng bệnh một lúc, cuối cùng lấy hết dũng khí gõ cửa phòng bệnh của Đao Ba Anh. Một tên đàn em đi ra, y vừa nói chuyện với Đao Ba Anh xong.

Đao Ba Anh cao to lực lưỡng, mặt mày hung ác, thoạt nhìn như một tên liều mạng lỗ mãng không có đầu óc, thực tế gã đầy thủ đoạn tàn bạo, không phân biệt tốt xấu còn xảo quyệt gian trá. Thấy Triệu Vĩnh Gia xuất hiện, trong lòng gã biết không có việc không lên điện Tam Bảo bèn ra lệnh cho mấy tên đàn em đi canh chừng.

“Vừa nghĩ đến cậu thì cậu xuất hiện, thấy cậu tay chân nhanh nhẹn không bị thương thì anh an tâm rồi, Triệu lão đệ.”

Đao Ba Anh khiến người khác ấn tượng về sự liều lĩnh, thiếu đầu óc, nói năng không có chừng mực, ai rộng lượng sẽ cảm thấy gã là người chân thành, người hay bắt bẻ sẽ cảm thấy gã không biết nặng nhẹ, không hiểu tiến lùi.

Triệu Vĩnh Gia cười gượng, đi thẳng vào vấn đề chính: “Đao ca, anh nghĩ tôi là người thế nào? Có đáng tin hay không?”

Không ai biết Đao Ba Anh họ Đao.

Đao Ba Anh lộ vẻ ngạc nhiên: “Nếu cậu không đáng tin thì anh đã không qua lại với người anh em như cậu rồi. Sao vậy? Có tâm sự? Hay là cho rằng lần này bị anh làm liên lụy, nhìn thấy máu thịt be bét nên sợ hả?”

“Hoàn toàn ngược lại, chính nhờ cuộc báo thù đẫm máu lần này giúp tôi hạ quyết tâm, không nhẫn tâm, không thấy máu thì đến khi nào mới có thể ngóc đầu dậy được?” Triệu Vĩnh Gia nắm chặt tay, gương mặt luôn nhã nhặn và có chút hèn yếu lúc này xuất hiện vẻ hung ác: “Đao ca, không dối gì anh, tôi cố ý tiếp cận anh là vì số ma túy trong tay anh.”

Đao Ba Anh lập tức cảnh giác: “Cậu là cảnh sát nằm vùng?”

“Không không, đương nhiên không phải.” Triệu Vĩnh Gia xua tay lia lịa, vội chứng minh hắn ta thật sự là con rể của công thương nghiệp Vạn Ngân bị giáng chức đến Hong Kong, đồng thời thổ lộ nội tâm không cam lòng: “Tôi có năng lực cao, nhưng bọn họ coi tôi là phò mã ở rể, không giao thực quyền, không cho cơ hội thể hiện, chỉ để tôi làm một tên rảnh rang giàu có, xảy ra chuyện lại kéo tôi ra làm con dê thế tội, sao tôi có thể cam tâm được?”

“Nghe đồn tình cảm của cậu và Dữu Hồng Anh rất tốt, từ kia nói thế nào nhỉ… à là “thê xướng phu tùy“! Lẽ nào tin đồn là giả?”

“Không thể tin hoàn toàn vào lời đồn.” Triệu Vĩnh Gia bĩu môi: “Dữu Hồng Anh có không ít tình nhân, cũng là khách quen của Hồng quán, cô ta sẽ đồng vợ đồng chồng với tôi được sao? Chẳng qua cô ta coi tôi là con tốt, bán mạng vì cô ta mà thôi.”

Hắn ta dừng một chút rồi kể với Đao Ba Anh chuyện Dữu Hồng Anh nuốt riêng số hàng 5 năm trước, có ý dùng số hàng này đông sơn tái khởi.

“Tôi cũng chỉ vừa mới biết được lý do tại sao năm đó Dữu Hồng Anh để tôi gánh tội rồi dốc hết sức đẩy tôi đến Hong Kong, rõ ràng nghiệp vụ chủ yếu của công thương nghiệp Vạn Ngân không nằm ở Hong Kong. Trong 5 năm qua cô ta cũng ít đến Hong Kong, kéo tôi ra gánh tội rồi đẩy đi lưu vong, đến cuối cùng cô ta ngã ngựa lại bảo tôi lo đường lui cho cô ta. Dữu Hồng Anh nghĩ tôi thật sự coi tiền như rác sao?”

Đao Ba Anh lòng đầy căm phẫn: “Triệu lão đệ, cậu tình sâu nghĩa nặng quá rồi đó, đối phó với hạng đàn bà này nên giải quyết dứt khoát, một dao chém chết, đạp lên xác ả ta mà leo lên! Bây giờ cậu tỉnh ngộ cũng không muộn, Đao Ba Anh này luôn đứng về phía cậu. Có điều cậu vừa mới nói… Hàng? Hàng gì?”

“Ma túy độ tinh khiết cao dễ gây nghiện.”

Đao Ba Anh và Triệu Vĩnh Gia nhìn thẳng vào mắt nhau, nhất thời không ai nói gì, trong phòng bệnh yên lặng như tờ, cái quạt điện loại nhỏ mới mua vù vù thổi mạnh, máy cắt cỏ đang cắt cỏ ngoài sân bệnh viện vang lên ù ù, làm cho sự im ắng thình lình này càng thêm quỷ dị khẩn trương.

Đao Ba Anh đột nhiên cười ha hả, phá vỡ bầu không khí cứng ngắc: “Anh không chắc sẽ mua được… Cậu ra giá bao nhiêu?”

Triệu Vĩnh Gia giơ lên số “hai”, bình tĩnh nói: “Hai trăm triệu.”

Đao Ba Anh lập tức cười đến nỗi đập tay xuống giường: “Không thể nào! Triệu lão đệ, cậu nên đi thăm dò thị trường hiện giờ một chút đi, không thiếu người làm cái nghề chặt đầu này, cũng không thiếu ma túy, thứ này mãi mãi thiếu thị trường. Huống hồ anh không có nhiều tiền như vậy, nếu có hai trăm triệu thì anh đã về hưu từ lâu, hà tất phải đánh đánh giết giết, cậu thật sự cho rằng anh thích làm anh hùng sao?”

Triệu Vĩnh Gia lẳng lặng nhìn gã: “Anh không có tiền, nhưng lão đại sau lưng anh thì có. Anh không muốn hàng, nhưng Tống tiên sinh sau lưng anh lại muốn. Thứ thật sự thiếu chính là mở rộng thị trường chứ không phải thị trường, Hong Kong 7 triệu dân, tất cả đều là khách hàng tiềm năng, đều là tiền, là thị trường!”

Đao Ba Anh chợt sa sầm mặt: “Cậu biết được bao nhiêu?”

Triệu Vĩnh Gia nhỏ giọng nói: “Tôi ở Hong Kong 5 năm, trong 5 năm qua tôi luôn tìm cách phát tài. Chuyện nên biết tôi đều biết, chuyện không nên biết, tôi tuyệt đối không sinh lòng hiếu kỳ.”

Đao Ba Anh: “Triệu lão đệ, thì ra cậu là người thông minh.”

“Đều là kiếm miếng cơm.”

“Đợi ngày mai, ngày mai sẽ cho cậu câu trả lời. Nhưng anh báo trước với cậu một tiếng, dù là hàng gì cũng không đáng giá hai trăm triệu.”

Triệu Vĩnh Gia nở nụ cười: “Cám ơn anh, tôi sẽ không quên ân tình của anh. Đúng rồi, không chỉ có phương thức tinh luyện hàng, mấy năm qua tôi còn dùng cách thức tương tự sản xuất được không ít hàng, đang giấu ở nơi chỉ có tôi biết.”

“Thằng nhãi cậu…!” Đao Ba Anh trợn to mắt, lần này nét mặt là kinh ngạc thật sự, không giống làm ra vẻ như vừa rồi.

“Thành phố Việt Giang cách Hong Kong gần như vậy, buôn lậu ở bến cảng ngông nghênh ngang ngược, các phương tiện truyền tin lại phát triển, giao thiệp và hợp tác với Lâm Triều Kỳ là chuyện đương nhiên.” Triệu Vĩnh Gia mấp máy môi, nói ra bí mật mà ngay cả Dữu Hồng Anh cũng không biết.

Đến khi rời khỏi bệnh viện, tắm mình dưới ánh mặt trời, rốt cuộc Triệu Vĩnh Gia mới nở nụ cười nhẹ nhõm.

Ngủ đông 5 năm, nghe lệnh Dữu Hồng Anh, vâng vâng dạ dạ, có điều vì lúc đó cô ta vẫn còn là giám đốc công thương nghiệp Vạn Ngân, có khả năng cạnh tranh làm người thừa kế, còn bây giờ cô ta đã bị vứt bỏ hoàn toàn, sao hắn có thể không tìm đường ra khác?

***

Đường Bát Lan, Hòa Ký.

Khói mù lượn lờ, trong căn phòng bày biện theo phong cách cổ xưa, Phật Thủ Văn đang quỳ trước tượng Phật Bốn Mặt, chắp tay trước ngực lẩm nhẩm. Lát sau ông ta đứng dậy, vừa rửa tay vừa hỏi: “Đao Ba Anh vào bệnh viện rồi sao?”

“Đáng tiếc không chém chết hắn.”

Đàn em thân tín tiến lên hỏi: “Có cần không?” Gã giơ tay làm tư thế chém đầu.

“Lần đầu không thành, còn cho cậu cơ hội lần hai sao? Dạy bảo một trận là được rồi. Nói vậy Đao Ba Anh sẽ tạm thời yên tĩnh, tiệm mát xa đóng thì đóng đi, không có số mở cửa, hôm nào tìm đại sư phong thủy xem sao.”

Tên đàn em sốt ruột: “Đóng cửa toàn bộ hơn mười tiệm, tổn thất quá lớn.”

Phật Thủ Văn đáp: “Đó là chuyện của xã đoàn, không liên quan đến người đã rửa tay chậu vàng như chú.”

“Chú Văn, chú muốn rút lui thật sao?”

Phật Thủ Văn cười nhạt không nói.

“Nếu chú có ý rút lui, sao còn đồng ý hợp tác với Hoắc Văn Ưng?”

Phật Thủ Văn đáp: “Chú cần một hình tượng quang minh chánh đại, Hoắc thị có thể cung cấp cho chú, sao chú lại không nhận? Ngược lại là hắn muốn thoát khỏi thứ gì đó, cứ để hắn và Đao Ba Anh đấu đến ngươi sống ta chết đi.”

Phật Thủ Văn phất phất tay nói tiếp: “Trả lời Hoắc Văn Ưng, nói chú đồng ý hợp tác với hắn. Hắn muốn xã đoàn làm ăn ở đường Bát Lan, còn muốn cướp địa bàn của Đao Ba Anh, cứ để cho hắn, xem hắn có số hưởng hay không.”

Tên đàn em không rõ suy tính của Phật Thủ Văn, nhưng gã đi theo chú Văn nhiều năm, trong lòng biết chú Văn sẽ không làm những chuyện vô ích bèn không khuyên nhiều nữa, chỉ cần nghe lời là được rồi.

Bên kia, Hoắc Văn Ưng nhận được câu trả lời của Phật Thủ Văn, một khâu trong kế hoạch đã thành công, rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trình Bắc cầm tay Hoắc Văn Ưng: “Mục tiêu của Phật Thủ Văn là tập đoàn Hướng Dương, tốt xấu gì tập đoàn cũng là tâm huyết cả đời Hoắc Cảnh Sơn dốc sức gây dựng, chắp tay nhường cho người khác, không tiếc sao?”

Hoắc Văn Ưng nắm ngược lại tay Trình Bắc, kéo y đến gần, cụng trán vào đối phương: “Coi như tích âm đức cho Hoắc Cảnh Sơn. Công ty được thành lập dựa trên việc Hoắc Cảnh Sơn buôn bán thân xác phụ nữ, bán đứng lương tâm, mua Dòng nữ thánh Maria để nối giáo cho giặc, món nợ này sớm muộn gì cũng phải trả.”

Trình Bắc đáp một tiếng, im lặng trong chốc lát rồi lại lên tiếng: “Nói đi nói lại, sao cậu biết Phật Thủ Văn có ý tham gia chính trị?”

Hoắc Văn Ưng đáp: “Giấc mộng thời trẻ của ông ta chính là làm chính trị, bất đắc dĩ mới lăn lộn xã hội đen, nhìn Tân Ký ngoan ngoãn nghe lời hưởng ứng đại lục, ông ta hận không thể thay thế Tân Ký tẩy trắng Hòa Ký, đáng tiếc đã chậm một bước, bây giờ có biểu hiện thế nào đi nữa cũng không ăn được miếng thịt nào đâu, vậy nên mấy năm qua ông ta bằng mặt không bằng lòng, bề ngoài tẩy trắng, thực tế dung túng đàn em tiếp tục các hoạt động trái pháp luật. Mà những hành vi trái pháp luật này thực tế chỉ là…”

Hoắc Văn Ưng chỉ chỉ lên trên: “Chỉ là lau mông cho đám người trên kia, nghe theo lời của chính quyền Hong Kong và sở cảnh sát. Mấy xã đoàn ở Hong Kong kỳ thật đã được phân chia rõ ràng rồi, sinh hoạt ở tầng lớp hạng bét, vậy mà lại gắn bó chặt chẽ với tầng lớp cao nhất. Bang Hào Mã là con chó được mấy gia tộc lớn nuôi, nghe lời bọn họ, sắm vai mặt đen, xử lý một vài chuyện bọn họ không tiện ra mặt. Hòa Ký thì dựa vào sở cảnh sát và chính quyền Hong Kong, mấy năm gần đây càng ngày càng kiêu ngạo, tranh chấp gay gắt với Bang Hào Mã.”

Trình Bắc nheo mắt: “Không chỉ trùng nghề nghiệp mà còn vì hai bang này một bên thì đại biểu cho tư bản, một bên đại biểu cho chính quyền Hong Kong?”

“Nói thế cũng không sai. Đôi khi hai phe đấu đá gay gắt, thỉnh thoảng lại hợp tác. Dự án lấp biển tạo đất là miếng bánh ga-to của tư bản, đi ngược nguyện vọng của chính quyền Hong Kong, cho nên hiện tại bang Hào Mã và Hòa Ký bất hòa, sau này sẽ còn đấu đá dữ dội hơn.”

“Cậu tham gia vũng nước đục này là để trà trộn vào bên trong, tìm xem ai có khả năng cao nhất là Tống tiên sinh?”

“Nửa đúng nửa không. Chú Văn ở Hòa Ký rút lui, nội bộ rung chuyển, nhân tâm bất ổn, ông ta muốn một thân phận đường hoàng tham gia tuyển cử, vừa khéo tập đoàn Hướng Dương có thể thỏa mãn nhu cầu của ông ta. Phật Thủ Văn dựa vào chính phủ Hong Kong và sở cảnh sát cũng vì trải đường cho lúc này. Còn chúng ta có thể thông qua Hòa Ký thăm dò mục đích hành động của Tống tiên sinh, có thể mượn chú Văn thăm dò chính quyền và nội bộ sở cảnh sát.”

“Cho nên tiến vào Hòa Ký là nước cờ không đi không được.”

“Ừm.”

Trình Bắc thoáng do dự: “Anh vẫn không rõ, Lý Toản và Giang Hành có vai trò gì trong chuyện này?”

Hoắc Văn Ưng nở nụ cười: “Bọn họ phụ trách những vấn đề mà chúng ta không thể tiếp xúc tới.”

Trình Bắc trầm ngâm nhìn hắn, sau đó vỗ vỗ vai đối phương: “Còn chuyện gì cần anh hỗ trợ không?”

Hoắc Văn Ưng đáp: Giúp em thu thập tài liệu liên quan đến dự thảo lấp biển tạo đất, người phản đối, phe ủng hộ, tất cả các nhân tố có thể ảnh hưởng đến kết quả dự thảo đều điều tra, sau đó giao cho em.”

Trình Bắc: “Được.”

***

Trung Hoàn, đường Wellington.

Các quán rượu trên đường Wellington nổi tiếng toàn thế giới, quán ăn san sát, độc đáo đặc sắc, lượng người đông đúc, là một trong những thắng cảnh du lịch không thể thiếu. Nhưng lúc này du khách bị ngăn lại, xe cộ cũng bị chặn lại, mấy con phố gần đó bị giăng dây cảnh giới màu vàng, nguyên nhân là buổi chiều có một toán cướp đã cướp một tiệm kim hoàn, bắn chết một người đi đường, gây hoang mang sợ hãi.

Đám đông hoảng loạn chạy đi, không ngờ mấy con đường phía trước có một đám sinh viên đang đi biểu tình phản đối dự thảo lấp biển tạo đất, kết quả phát sinh sự cố giẫm đạp cực lớn, gây ra thương vong không nhỏ.

Trùng hợp Giang Hành đang ở quán ăn gần đó bàn chuyện làm ăn, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình cướp bóc và hỗn loạn.

Người đi cùng y bình luận: “Chuyện này lại lên bản tin ngày mai cho xem.”

Bên cạnh có người đẩy gọng kính viền vàng lên, cười ha hả nói: “E là sẽ lợi dụng vụ này làm ầm ĩ lên.”

Người đi cùng Giang Hành là người thừa kế trong tứ đại gia tộc Hong Kong, tuổi chừng bốn mươi, khí chất nho nhã phong độ, nghe vậy phóng khoáng hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Người đàn ông đeo kính gọng vàng đáp: “Nếu tôi nhớ không lầm, đằng trước có đám sinh viên đại học Hong Kong đang tổ chức biểu tình, e là cứ tiếp tục xông tới sẽ xảy ra sự cố giẫm đạp, chuyện này lại liên quan đến dự thảo lấp biển tạo đất, không chừng sẽ bị làm ầm ĩ.”

Giang Hành nghe vậy liếc mắt nhìn, thấy người này ngoài bốn mươi, được chăm chút kỹ lưỡng, tóc đen nhánh, da trơn láng trắng trẻo, ngũ quan hơi sâu, lẫn trong đám đông thật sự không nổi bật lắm.

Người đi cùng Giang Hành cũng rất tinh ý, từ lâu đã để ý thấy Giang Hành chú ý đến người đàn ông kia bèn chủ động giới thiệu: “Giang sinh không nhận ra nghị sĩ Chu phải không?”

Giang Hành lên tiếng: “Hong Kong thay đổi từng ngày, tôi lại lâu lắm rồi không trở về, có rất rất nhiều người nhiều việc tôi không nhận ra.”

Người đi cùng cười vang: “Chu Thọ Hanh, nghị sĩ Bộ Tư Pháp. Đừng thấy anh ta hiền lành thành thật như vậy mà lầm, kỳ thật nhìn người không thể nhìn bề ngoài, anh ta khá có năng lực, đã giúp chúng tôi đối phó không ít quan tòa khó giải quyết.”

Ngụ ý nghị sĩ Chu đã bị mua chuộc rồi, là người của bọn họ trong chính phủ Hong Kong.

Giang Hành nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, nghị sĩ Chu là một trong những nghị sĩ chủ chốt ủng hộ dự thảo lấp biển tạo đất.”

Nghị sĩ Chu cười cười: “Đúng vậy, ngài nhớ không lầm.”

Giang Hành cười nói: “Vậy là thân ở Tào doanh, lòng ở Hán?”

Người đi cùng tiếp lời: “Nghị sĩ Chu  không trung thành tận tâm như Tuân Úc đâu.”

*Tuân Úc (162-212),là một mưu sĩ và quan đại thần thời Đông Hán, có công lớn giúp Tào Tháo gây dựng sự nghiệp thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

Nghị sĩ Chu khiêm tốn cúi đầu: “Tôi chỉ là tục nhân, cả người đầy mùi tiền, trong mắt chỉ có tiền.”

Giang Hành gảy đồng hồ, thờ ơ nói: “Không có nghị sĩ Chu ủng hộ, dự thảo lấp biển tạo đất sẽ không được đề cập, càng không có cơ hội công khai. Nếu kết quả đã định, hà tất diễn màn kịch này nhiều lần, làm lòng người bàng hoàng?”

Nghị sĩ Chu không đủ tư cách trả lời vấn đề này, vì vậy người đi cùng có thân phận tương tự Giang Hành mở miệng nói: “Thị trường bất động sản ở Hong Kong đã trì trệ trong một thời gian dài, phải kí.ch thích nó, khiến nó sống lại.”

“Muốn k.ích thích thị trường bất động sản không phải rất đơn giản sao? Khai phá tân khu là được, Hong Kong không thiếu đất.”

Ấn tượng của người đời về bất động sản Hong Kong là giá nhà cao đứng hàng đầu thế giới, nhà ở vừa thiếu vừa ít, thực tế chỉ mới khai thác 40% đất dùng, còn lại 60% đất dùng bị đủ loại lý do cản trở khai phá, chính quyền Hong Kong lấy lùi làm tiến lựa chọn lấp biển tạo đất nhưng bị phản đối, chính là đám tư bản này liên tục giở thủ đoạn thao túng trong bóng tối, khiến giá nhà đất lên cao đến quá đáng.

“Giá nhà không thể giảm.”

Giang Hành cười: “Lại tăng thêm, đến mức hai, ba thế hệ cùng nhau trả tiền nhà.”

Người đi cùng xòe tay: “Bọn họ ở lì tại Hong Kong không chịu đi, cam tâm tình nguyện, tôi cũng không có biện pháp.”

Nghị sĩ Chu phụ họa: “Nếu hưởng phúc lợi dân thành phố ưu việt, đương nhiên phải cống hiến cho thị trường nhà đất.”

Người đi cùng lại nói: “Tôi vừa ý nhất nghị sĩ Chu chính là anh ta rất biết ăn nói.” Khen nghị sĩ Chu xong lại quay qua lôi kéo Giang Hành: “Tứ đại gia đều tham gia dự thảo lấp biển tạo đất lần này, sao Giangg sinh không tham gia với chúng tôi, cùng nhau kiếm tiền?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.