Rời khỏi đường Bát Lan, Trình Bắc ngồi bên ghế phó lái lên tiếng: “Người mà Phật Thủ Văn đề cập lúc nãy, anh có biết.”
Hoắc Văn Ưng lấy bật lửa trong cốp nhỏ ra, châm thuốc lá rít một hơi: “Ông ta muốn chúng ta bày tỏ thành ý, ổng chỉ cần tiệm mát xa được mở cửa như thường chứ không để tâm sự việc được giải quyết như thế nào. Huống hồ có người cố ý đánh qua, ép Hòa Ký ra tay mà thôi.”
“Ý cậu là chỉ bang Hào Mã? Phía cảnh sát có người của bang Hào Mã sao? Cảnh sát và xã hội đen hợp tác, ép Hòa Ký ra tay, một khi Hòa Ký ra tay lập tức có cớ bị trừng phạt, là ý này sao?”
“Có người muốn cảnh sát và xã hội đen Hong Kong loạn lên.”
“Mục đích là gì?”
“Vẫn chưa biết rõ.” Hoắc Văn Ưng quay kính xe xuống, khói thuốc lá lượn lờ bay ra, hắn gẩy gẩy tàn thuốc rồi nói tiếp: “Em đã thăm dò trước rồi, người nọ là một tên gay phong lưu còn lừa hôn, nhưng lại rất yêu thương con gái. Anh có thể ra tay từ đây, dụ dỗ hay uy hiếp, cách nào hữu dụng thì dụng, dù sao anh rất thành thục.”
“Phải liên lụy người vô tội?”
“Sao anh vẫn lương thiện vậy?” Hoắc Văn Ưng cười nhạo, nhìn chằm chằm cảnh vật xẹt qua ngoài cửa sổ xe, cuối cùng không kiềm được thở dài thỏa hiệp: “Tìm cớ lừa cô con gái đi nghe hòa nhạc miễn phí không được sao? Mấy thanh niên trẻ bây giờ rất phản nghịch, hai ngày ba đêm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-den-tu-vuc-sau/3508298/quyen-5-chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.