“Ổ mại dâ.m?” Lý Toản nhướng mày.
Giang Hành cầm di động, mở trang Baidu lên: “Hồng quán trong trấn Thanh Sơn được xây dựng vào năm 2005, khách khứa nườm nượp, thời điểm phát triển nhất, đây là nơi tạo thu nhập chủ yếu trong trấn Thanh Sơn, các ông chủ lớn toàn quốc nhất định phải đến đây vui chơi. Chợ đen Việt Giang có câu châm ngôn “Thanh Sơn Hồng quán, *hành vu tiêu tương, tứ phương cực lạc”. Hồng quán sụp đổ, lúc này phố Khanh Thủy mới phất lên.”
*Tiêu Tương quán và Hành Vu viện là nơi ở của Đại Ngọc và Bảo Thoa trong Hồng Lâu Mộng.
“13 năm trước?”
Lúc đó Lý Toản vẫn chưa làm cảnh sát, không biết rõ chuyện Hồng quán cũng là bình thường thôi, vả lại trấn Thanh Sơn là nông thôn kết hợp thành thị, nằm trong phạm vi quản lý của khu Tú Sơn, do đó hồ sơ liên quan không nằm ở phân cục Đông Thành.
“Năm 2009 là thời kỳ phát triển mạnh nhất, năm 2010 mời đầu tư tài chính, chính phủ khu liên hợp trấn Thanh Sơn mời thầu khu đất này, xây dựng khu thắng cảnh du lịch, sơn trang nghỉ dưỡng, dự định xây dựng một nơi tương tự sơn trang chủ đề cho những kẻ có tiền vui chơi. Mùa xuân năm 2013 xảy ra chuyện, hai năm sau công trình bị dừng, biến thành công trình dở dang, kinh tế trấn Thanh Sơn bị ảnh hưởng mạnh, chưa gượng dậy nổi.”
Giang Hành cong khóe miệng cười mỉm, nhìn chằm chằm tòa nhà bỏ hoang, ánh mắt sắc bén cay nghiệt: “Đối với thành phố Việt Giang, đối với chính quyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-den-tu-vuc-sau/3508268/quyen-5-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.