Lý Toản hùng hùng hổ hổ xông vào trường bắn Đường Sơn, nhân viên công tác lũ lượt chạy tới ngăn cản hắn, lại bị một cái thẻ cảnh sát chặn ngang. Người phụ trách trường bắn nghe động tĩnh chạy tới, vừa thấy thẻ cảnh sát lập tức lo lắng không yên nói: “Đồng chí… đồng chí cảnh sát, trường bắn chúng tôi kinh doanh chính quy, có giấy phép kinh doanh, các biện pháp an toàn đều đã được kiểm tra, bảo đảm không có vấn đề.”
“Tra án. Đừng làm cản trở công vụ.” Lý Toản không ngừng bước, đi thẳng đến cửa vào sân bắn ngoài trời: “Là anh mở cửa hay tôi nổ súng?”
Người phụ trách trường bắn nhìn điệu bộ này liền biết không thể ngăn cản được, lập tức gọi nhân viên công tác mở cửa vào. Cửa vừa mở ra, Lý Toản đi thẳng đến mục tiêu, người phụ trách trường bắn không dám theo sau, quay đầu lại phân phó tạm dừng hoạt động trong trường bắn.
Lý Toản vừa vào khu vực sân bắn thì nhận được điện thoại của Giang Hành, hắn vừa nghe máy vừa đi đến khu vực là phòng an ninh cũ.
“Ở đâu?”
“Phòng 102 sân bắn. Anh gửi định vị đến di động của em.” Giang Hành nói.
Hắn hỏi lại: “Bị thương?”
Giang Hành im lặng, y chắc chắn vừa rồi khi nói chuyện không hề tiết lộ dù một chữ hay nửa câu liên quan đến bị thương mới đúng, ngay cả hơi thở cũng giấu rất tốt, vô cùng tốt.
Làm sao Lý Toản biết y bị thương?
Lý Toản chậc một tiếng, chỉ nói một chữ “Chờ” rồi cúp điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-den-tu-vuc-sau/3508189/quyen-4-chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.