La Chính Hạo vô thức phản bác: “Tôi chưa từng gặp.”
“Tôi tin ông chưa từng gặp. Thế nhưng…” Lý Toản chỉ ra: “Tiếp xúc không nhất thiết phải gặp mặt, tùy tiện tìm một buồng điện thoại ven đường, hoặc là gọi một cú điện thoại ở sạp báo hay cửa hàng tiện lợi. Chuyện không khó, sau khi xong việc cũng khó lần theo dấu vết, thế là hoàn thành giao dịch dù chưa từng gặp mặt.”
Lý Toản dựa lưng vào cây cột đình nghỉ mát nói tiếp: “Ông đã giao dịch với kẻ chủ mưu đúng không, nếu không thì ông đã không bị phán tù mười mấy năm. Tôi đã điều tra ông, đồng thời điều tra cả người nhà của ông… Đừng trừng tôi, ông biết cảnh sát chúng tôi phá án cần phải biết tất cả mọi việc dù lớn hay nhỏ, phòng ngừa lỡ như. Đa số công dân tuân thủ pháp luật sẽ không đột nhiên bí quá hoá liều, hơn phân nửa lý do là cần tiền gấp. Năm đó ông khỏe mạnh, bình thường tiêu xài không nhiều, không có nơi cần tiêu nhiều tiền, khả năng duy nhất là người thân của ông. Yên tâm, tôi đã nói sẽ không để người nhà ông bị liên lụy, nói được thì làm được, chỉ cần ông hợp tác.”
La Chính Hạo dụi tắt điếu thuốc, lại châm một điếu khác, khói thuốc bay đầy khắp nơi, gương mặt dãi gió dầm sương của ông đầy đấu tranh, lát lâu sau mới chán nản nói: “Chỉ một lần. Một lần giao dịch, gã cho tôi một trăm ngàn. Tôi chỉ cần mắt nhắm mắt mở khi có người tiến vào tiêu hủy camera giám sát phòng an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-den-tu-vuc-sau/3508188/quyen-4-chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.