Ông bà và bé ngủ ở gian nhà giữa, hắn không dám để anh ngủ ở gian giữa vì sợ tới đang ngủ ngói đột nhiên vỡ đánh thức anh nên chọn cách ở gian nhà trái nhưng gian trái bà lại chưa dọn dẹp.
Hơn 23 giờ đêm, ông bà và bé đã ngủ thì hắn cầm cây chổi quét nhà, cặm cụi phẩy phẩy, quét bụi dưới sàn nhà còn anh tay cầm dẻ lau, chùi chùi chà chà từng thành giường đến mấy kệ tụ nhỏ. May thay phòng trang trí sơ sài chứ nếu không hai người có dọn nữa thì đến mai mới xong.
Hắn cầm dẻ lau cửa sổ mới sực nhớ ra chuyện gì đó, lại nhìn anh đang lau tỉ mỉ cái tủ cạnh giường liền híp mắt lại.
''Thư Vũ, hình như tôi chưa kể sự tích căn phòng này cho em nghe nhỉ?''
''Anh im! Tôi không muốn nghe, cũng không cần nghe!'' Anh vẫn nhớ cái chuyện hắn doạ anh chạy mất dép kia, chỉ cần đột nhiên hắn mở miệng muốn kể chuyện ngày xưa thì đều không có ý tốt, anh không nghe nổi.
Nhưng anh càng từ chối nghe thì hắn càng cố chấp kể: "Mới năm ngoái khi tôi về, vì gian giữa gạch ngói rớt nên tôi chuyển qua đây ngủ. Căn phòng này để quá lâu nên bụi và mùi ẩm mốc nồng quá nên tôi đã mở cửa sổ, có con rắn lục trườn lên, quấn lấy-....''
Hắn còn định miêu tả chi tiết một chút hình dáng con rắn cho anh nghe thì đã bị ném cái dẻ lau vào mặt, lại còn bị thúc cùi chỏ mạnh một cái vào bụng.
''Đã bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-xuyen-thanh-nguoi-vo-chuyen-tim-duong-chet-cua-tong-tai/2718030/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.