Quân Vân Kỳ nhanh chóng mặc y phục mới cho Thanh Vũ. Bộ y phục hoàng gia Vân quốc với màu xanh ngọc bích vừa vặn tôn lên dáng vẻ thanh thoát của chàng.
Chiếc áo dài mềm mại từ lụa thượng hạng, viền kim tuyến lấp lánh, họa tiết rồng được thêu tay tỉ mỉ chạy dọc thân áo. Đai lưng bằng ngọc bích chạm khắc tinh xảo ôm lấy eo nhỏ nhắn của Thanh Vũ.
Sau khi mặc xong y phục cho chàng, Quân Vân Kỳ cảm giác hài lòng tràn ngập, ngắm nhìn Thanh Vũ vẫn đang chìm trong cơn mê.
Vẻ đẹp diễm lệ và khí chất cao quý của chàng hòa quyện hoàn hảo với sự xa hoa của bộ trang phục, như được thiết kế để dành riêng cho chàng.
“Rất hợp với khanh, Thanh Vũ à…” Quân Vân Kỳ thì thầm.
Tếng Lâm Triều vọng vào từ ngoài cửa.
“Thưa bệ hạ, thuốc đã sắc xong,”
“Mang vào đây” Quân Vân Kỳ đáp, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Thanh Vũ.
Một nhóm cung nữ cúi đầu, kính cẩn mang thuốc đến bên giường. Quân Vân Kỳ cầm lấy bát thuốc, giọng nói trở nên sắc lạnh:
“Lui ra hết đi.”
Cung nữ cúi người tuân lệnh, kính cẩn lui ra ngoài. Quân Vân Kỳ nhẹ nhàng cầm bát thuốc, cẩn thận bón từng thìa nhỏ đưa vào miệng Thanh Vũ.
Tuy nhiên, thuốc liên tục tràn ra ngoài, chảy xuống từ bờ môi nhợt nhạt của Thanh Vũ. Quân Vân Kỳ vội vàng dùng tay đỡ lấy dòng nước thuốc, ánh mắt lo lắng và bất lực:
“Thanh Vũ, mở miệng uống thuốc cho trẫm. Khanh không uống thuốc sẽ không khỏe lại được đâu! Ngoan, nghe lời ta.”
Thanh Vũ vẫn nằm im, đôi mắt nhắm nghiền, không phản ứng gì. Quân Vân Kỳ khẽ thở dài, cảm thấy bất lực trước tình cảnh này.
Chàng nhìn sâu vào khuôn mặt thanh tú của Thanh Vũ, lòng tràn ngập lo lắng và thương xót, không nghĩ ra cách nào để Thanh Vũ uống thuốc được.
Nhớ lại lúc ở trên thuyền đã dùng miệng hà hơi cho Thanh Vũ, Quân Vân Kỳ liền lóe lên một ý nghĩ táo bạo.
Chàng đưa bát thuốc lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nhẹ nhàng dùng tay, khẽ mở miệng Thanh Vũ ra, đặt miệng mình kề sát lên, dùng lưỡi từ từ đẩy thuốc xuống cổ họng của Thanh Vũ.
Quân Vân Kỳ kiên nhẫn bón từng chút, từng chút một, cẩn trọng đưa thuốc vào miệng Thanh Vũ cho đến khi bát thuốc đã cạn sạch.
Khi rời khỏi làn môi của Thanh Vũ, trên môi Quân Vân Kỳ còn đọng lại một hương vị ngọt ngào, không rõ là vị thuốc hay là dư âm của nụ hôn. Cảm giác tiếp xúc với đôi môi lạnh giá của Thanh Vũ khiến lòng Quân Vân Kỳ dâng lên những xao động.
Môi chàng khẽ run lên, cảm nhận hương vị ngọt ngào hòa quyện với hơi thở yếu ớt của Thanh Vũ. Nghĩ đến một nam nhân khác, sẽ thật là ghê tởm, nhưng đối với Thanh Vũ lại hoàn toàn khác, Quân Vân Kỳ có cảm giác thích thú và mong chờ.
“Miệng Thanh Vũ ngọt quá, ta muốn thử thêm lần nữa.”
Quân Vân Kỳ chưa bao giờ có hứng thú như vậy với nam nhân, nhưng dường như với Thanh Vũ, lại vô cùng khác biệt. Ngay cả khi thị tẩm hoàng hậu và các ái phi, Quân Vân Kỳ cũng chưa từng có cảm giác đê mê đến thế.
“Có lẽ bởi Thanh Vũ là một người tài hoa, nên ta đã yêu mến khanh ấy, vô thức muốn gần gũi mà thôi,” chàng tự nhủ.
Quân Vân Kỳ ngắm nhìn Thanh Vũ, trong lòng bão tố nổi lên, không thể tin được bản thân lại có cảm xúc rung động với một nam nhân.
Chàng quyết định thử lại một lần nữa để chắc chắn về những rung động kỳ lạ trong lòng. Quân Vân Kỳ dùng tay từ từ nâng đầu Thanh Vũ lên, đưa miệng của mình hôn nhẹ lên môi chàng.
“Môi Thanh Vũ mềm quá, ta muốn thử thêm lần nữa.”
Rồi Quân Vân Kỳ lại quấn lấy đôi môi của Thanh Vũ, một lúc lâu vẫn không muốn rời đi, tiếp tục đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng tìm kiếm tư vị. Nụ hôn càng lúc càng sâu, Quân Vân Kỳ không còn kiểm soát được bản thân, tâm trí chỉ muốn chìm đắm mãi mãi trong cảm giác hoan ái này.
Cả người Quân Vân Kỳ nóng dần lên, đầu như sắp bốc hỏa. Chàng vô thức đưa tay kéo vạt áo của Thanh Vũ xuống, để lộ bờ vai và vùng xương quai xanh trắng mịn, rồi nhẹ nhàng hôn lên vùng cổ, đến xương quai xanh, rồi di chuyển dần xuống dưới.
Cảm nhận được da thịt mát lạnh qua đôi môi cùng mùi thơm thanh khiết từ cơ thể Thanh Vũ tỏa ra bao trọn lấy Quân Vân Kỳ, mang đến cảm giác thư thái, dễ chịu, làm dịu đi cơ thể đang nóng ran của chàng.
Bất chợt Thanh Vũ cựa mình, mặt khẽ nhăn lại khó chịu: “Ưmm…! Ưmm…! Ưmm….”
Quân Vân Kỳ mới chợt như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Chàng ngồi bật dậy, hơi thở gấp gáp, ánh mắt bàng hoàng, nhìn Thanh Vũ:
“Chuyện gì đang xảy ra thế này? Ta đang làm gì vậy?”
Những cảm xúc này thật sự quá đỗi lạ lẫm và khó kiểm soát. Quân Vân Kỳ cố gắng ổn định thần trí, nhanh chóng chỉnh lại trang phục cho Thanh Vũ. Chàng biết mình cần phải rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không, chàng sẽ không thể kiểm soát được bản thân và sẽ làm ra những chuyện mà ngay chính chàng cũng cảm thấy ghê tởm.
Quân Vân Kỳ cúi xuống nhìn Thanh Vũ, ngắm khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ của chàng, đôi mắt tràn đầy tiếc nuối.
“Ước gì Thanh Vũ là một nữ tử, ta nhất định sẽ nạp khanh ấy làm phi tử.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]