Thanh Vũ quay lại, ánh mắt sáng lên khi thấy Hàn Thu:
“Hàn tướng quân, ngài đến từ bao giờ?”
Hàn Thu cười lém lỉnh:
“Ta đến từ sớm, nhưng ngồi ở đằng xa, ngài mới đến chưa biết đường, để ta dẫn ngài ra hồ Thủy Nguyệt”
Vừa nói Hàn Thu vừa cầm tay Thanh Vũ, bước ra khỏi đại điện.
Ở vườn thượng uyển, Mỗi người cầm trên tay một chiếc đèn hoa đăng lung linh, ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ những ngọn nến. Từng chiếc đèn được thả xuống mặt hồ, mang theo những lời cầu nguyện và hy vọng tốt đẹp.
Hàn Thu ân cần châm đèn cho Thanh Vũ:
“Điện hạ, khúc đàn người tấu hôm nay rất hay, cả đại điện ai nấy đều tán thưởng không ngớt?”
Thanh Vũ mỉm cười đáp:
“Hàn tướng quân quá khen. Ta chỉ cố gắng để không làm mất mặt Yến Quốc thôi.”
Hàn Thu và Thanh Vũ cùng cười đùa, trò chuyện vui vẻ. Hình ảnh hai người thân thiết, rạng rỡ dưới ánh trăng khiến Quân Vân Kỳ đứng cách đó không xa, nhìn thấy một màn này, chợt bùng lên cơn tức giận, cảm giác như có lửa đốt trong lòng, ngứa ngáy khó chịu không thôi, quay sang Lâm Triều hạ lệnh:
“Cho mời tứ điện hạ Yến Quốc qua đây cùng làm lễ với trẫm”
Quân Vân Thành đứng cạnh có chút thắc mắc:
“Hoàng huynh, hắn chỉ là người ngoại tộc đâu cần phải qua đây”
Quân Vân Kỳ khẽ hướng ánh mắt về phía Vân Thành tỏ ý không hài lòng:
“Ta đã hạ lệnh dùng lễ của hoàng tử Vân quốc đối đãi với Thanh Vũ, sao đệ còn nói nhưng lời thất thố như vậy”
Vân Thành tỏ ý không phục, nhưng cũng không nói gì thêm, hắn hiểu tính anh trai mình khi đã quyết sẽ không ai được phép làm trái ý.
Lúc này, ở một phía góc hồ, Quân Vân Nghi sau một hồi tìm kiếm đã thấy Thanh Vũ đang ở cùng Hàn Thu, nàng vui mừng tiến lại gần, nhẹ nhàng cất lời:
“Tứ điện hạ, thì ra huynh ở đây, ta là Quân Vân Nghi, rất hân hạnh được làm quen với tứ điện hạ”
Thanh Vũ nhìn nàng, mỉm cười đáp lại:
“Rất hân hạnh được gặp công chúa”
Hàn Thu đứng cạnh, thấy Quân Vân Nghi thật dịu dàng, hiền thục khác hẳn với những lần mình tiếp kiến, bèn buông lời trêu chọc:
“Quân Vân Nghi, muội lạc đường phải không, chỗ của hoàng thượng và Thành vương gia ở đằng kia, để ta bảo cung nữ dẫn muội qua đó”
Quân Vân Nghi quay sang, ném cho Hàn Thu một cái nhìn khó chịu:
“Ở đó nghi lễ thật là rườm rà, rất phiền phức, không hợp với ta”
“Tứ điện hạ mới đến Vân Quốc chắc chưa đi hết vườn thượng uyển, lát nữa nghi lễ kết thúc, ta sẽ đưa huynh đi dạo”
Hàn Thu bước thêm một bước, nắm lấy cánh tay của Thanh Vũ nói:
“Tứ điện hạ đã có ta rồi, công chúa cứ qua chỗ hoàng thượng là tốt nhất, công chúa ở đây nhỡ có mệnh hệ gì, bọn ta không gánh được tội đâu”
Quân Vân Nghi chớp mắt, nhìn sang Thanh Vũ:
“Ta muốn thả đèn cầu nguyện cùng tứ điện hạ, Thanh ca ca sẽ không từ chối chứ”
Thanh Vũ nhìn nàng thật đáng yêu, có chút tội nghiệp, không hiểu sao Hàn Thu lại buông lời từ chối phũ phàng như vậy:
“Hàn tướng quân, chúng ta ba người cùng thả đèn không phải tốt hơn sao”
Hàn Thu, lúc này chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu:
“Được, ta đồng ý cho muội đi theo, nhưng muội đừng có tùy ý làm bừa đó”
Quân Vân Nghi chỉ chờ có vậy nở nụ cười vui vẻ. Xi𝙣 hãy đọc 𝘵ruyệ𝙣 𝘵ại ﹟ T𝖱U MT𝖱U𝖸Ệ𝘕.ⅴ𝙣 ﹟
Khi cả ba cùng chuẩn bị bước đến phía trước hồ, tham gia nghi lễ cầu nguyện, thì nghe tiếng của Lâm Triều vang lên phía sau:
“Tứ điện hạ, hoàng thượng truyền lệnh mời điện hạ qua thuyền rồng cùng làm lễ”
Thanh Vũ khẽ nhìn sang Hàn Thu với ánh mắt tiếc nuối, rồi cung kính:
“Công chúa, Hàn tướng quân ta sẽ quay lại sau”
Rồi chàng nhìn sang phía Lâm Triều
“Mời công công dẫn đường”
“Ta cũng đi cùng tứ điện hạ” Quân Vân Nghi liền chạy lẽo đẽo theo sau Thanh Vũ, Hàn Thu bỗng chốc chỉ còn lại một mình, chẳng còn cách nào khác cũng đành đi theo:
“Chờ ta, ta cũng đi”
Lâm Triều dẫn Thanh Vũ đi ra hướng thuyền rồng của Quân Vân Kỳ đang đợi sẵn ở hồ.
Thanh Vũ bước lên thuyền, đến bên Quân Vân Kì hành lễ:
“Thanh Vũ tham kiến hoàng thượng”
Quân Vân Kỳ mắt vẫn hướng ra giữa hồ, cất giọng trầm ấm:
“Mau qua đây, cùng ta châm đèn chuẩn bị làm lễ”
Thanh Vũ nhẹ nhàng bước đến cạnh Quân Vân Kỳ, lần lượt châm sáng những ngọn đèn hoa sen đặt ở trước mặt.
Thanh Vũ kính cẩn dùng hai tay đưa một ngọn đèn dâng lên cho Quân Vân Kỳ:
“Mời Hoàng thượng làm lễ thả đèn”
Quân Vân Kì dùng tay đỡ lấy ngọn đèn vô tình chạm vào những ngón tay, thon dài, mềm mại của Thanh Vũ, một cảm xúc kỳ lạ thoáng qua, khiến trái tim Quân Vân Kỳ bỗng đập rộn ràng.
Trong ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn hoa sen, vẻ đẹp của Thanh Vũ càng thêm nổi bật. Khuôn mặt thanh tú, làn da trắng như ngọc, đôi mắt phượng sâu thẳm, hàng mi dài cong vút, tất cả tạo nên một bức tranh hoàn mỹ. Ánh đèn hoa sen lấp lánh phản chiếu trên khuôn mặt chàng, khiến Thanh Vũ càng thanh nhã và dịu dàng. Đêm nay, trong không gian lung linh của hồ sen, Thanh Vũ đẹp đến mê hoặc khiến Quân Vân Kỳ không khỏi choáng ngợp.
Nghi lễ thả đèn hoa đăng bắt đầu diễn ra, thuyền rồng của Quân Vân Kỳ dần dần tiến ra giữa hồ sen lớn. Những chiếc thuyền nhỏ khác chở các đại thần trọng yếu cũng lần lượt theo sau. Lâm Triều đứng thẳng, giọng vang rền và trang nghiêm:
“Giờ lành đã đến, Kính mời Hoàng thượng bước lên phía trước làm chủ nghi lễ"
Quân Vân Kỳ bước đến đầu thuyền, giữ ngọn đèn trước mắt bắt đầu cầu nguyện.
Lâm Triều tiếp tục cất giọng vang vọng khắp hồ:
“Kính thỉnh chư vị đại nhân, bá quan văn võ cùng thả đèn và cầu nguyện cho quốc thái dân an, phồn vinh thịnh vượng.”
Theo hiệu lệnh của Lâm Triều, Thanh Vũ đứng ở phía sau Quân Vân Kỳ, liền cúi người xuống thả đèn hoa sen xuống hồ.
Nhân lúc Quân Vân Kỳ và Lâm Triều đang làm nghi lễ ở phía trước, Vân Thành tinh quái tiến đến gần Thanh Vũ. Khi Thanh Vũ vừa thả đèn xong liền đứng dậy, quay lại, đã thấy Vân Thành ở ngay phía sau. Hắn vòng tay qua eo Thanh Vũ, kéo mạnh chàng về phía mình:
“Thanh Vũ, đệ phải cẩn thận chứ, suýt chút nữa là ngã rồi.”
Thanh Vũ bất ngờ, không kịp tránh, bị Vân Thành ôm trọn trong vòng tay.
“Ngươi làm gì vậy? Buông ta ra!”
Thanh Vũ dùng hết sức lực đẩy hắn ra. Cùng lúc, Vân Thành khẽ buông tay, Thanh Vũ mất thăng bằng, ngã nhào xuống hồ, khiến chiếc thuyền chao đảo, lắc lư.
Đêm tối, tiếng trò chuyện huyên náo, không ai để ý đến có người vừa rơi xuống nước. Trên thuyền rồng lúc này cũng chẳng có mấy người, ngoài Quân Vân Kỳ, Vân Thành và Lâm Triều còn có một cận vệ chèo thuyền. Tất cả đều ngỡ ngàng, Quân Vân Kỳ không giữ được vẻ điềm tĩnh thường ngày, sắc mặt hoảng loạn, cất tiếng gọi vang vọng:
“Thanh Vũ! Thanh Vũ!”
Mặt nước hoàn toàn yên lặng. Trước đây, ở thế giới hiện đại, Trần Minh cũng là một tay bơi cừ khôi, nhưng không hiểu sao ở trong thân xác Thanh Vũ này, khi rơi xuống dòng nước lạnh, toàn thân lại mất đi cảm giác.
Dù cố gắng vùng vẫy, bơi lên khỏi mặt nước, nhưng chân tay hoàn toàn đông cứng, không thể cử động được, nhìn chiếc thuyền mỗi lúc một xa, Thanh Vũ nhắm mắt mất đi ý thức, cơ thể chìm dần, chìm dần dưới dòng nước lạnh buốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]