Thanh Vũ quay lại, ánh mắt sáng lên khi thấy Hàn Thu:
“Hàn tướng quân, ngài đến từ bao giờ?”
Hàn Thu cười lém lỉnh:
“Ta đến từ sớm, nhưng ngồi ở đằng xa, ngài mới đến chưa biết đường, để ta dẫn ngài ra hồ Thủy Nguyệt”
Vừa nói Hàn Thu vừa cầm tay Thanh Vũ, bước ra khỏi đại điện.
Ở vườn thượng uyển, Mỗi người cầm trên tay một chiếc đèn hoa đăng lung linh, ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ những ngọn nến. Từng chiếc đèn được thả xuống mặt hồ, mang theo những lời cầu nguyện và hy vọng tốt đẹp.
Hàn Thu ân cần châm đèn cho Thanh Vũ:
“Điện hạ, khúc đàn người tấu hôm nay rất hay, cả đại điện ai nấy đều tán thưởng không ngớt?”
Thanh Vũ mỉm cười đáp:
“Hàn tướng quân quá khen. Ta chỉ cố gắng để không làm mất mặt Yến Quốc thôi.”
Hàn Thu và Thanh Vũ cùng cười đùa, trò chuyện vui vẻ. Hình ảnh hai người thân thiết, rạng rỡ dưới ánh trăng khiến Quân Vân Kỳ đứng cách đó không xa, nhìn thấy một màn này, chợt bùng lên cơn tức giận, cảm giác như có lửa đốt trong lòng, ngứa ngáy khó chịu không thôi, quay sang Lâm Triều hạ lệnh:
“Cho mời tứ điện hạ Yến Quốc qua đây cùng làm lễ với trẫm”
Quân Vân Thành đứng cạnh có chút thắc mắc:
“Hoàng huynh, hắn chỉ là người ngoại tộc đâu cần phải qua đây”
Quân Vân Kỳ khẽ hướng ánh mắt về phía Vân Thành tỏ ý không hài lòng:
“Ta đã hạ lệnh dùng lễ của hoàng tử Vân quốc đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-xuyen-sach-lam-de-nhat-my-nam/3600179/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.