Trong căn phòng tĩnh lặng, âm thanh du dương của cổ cầm vang lên. Giang Minh, một danh sư tài ba được ca tụng là “Cầm tiên” người đã chỉ dạy cho Thanh Vũ từ khi còn nhỏ, ngồi say sưa ngắm người học trò ưu tú tấu đàn, từng ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, tiếng nhạc phát ra như suối nguồn trong trẻo, khi trầm khi bổng, mang đến một cảm giác yên bình và thanh thoát, như những cánh hoa rơi trong gió xuân cuốn hút người nghe vào một thế giới huyền ảo đầy cảm xúc.
Thanh Vũ tập trung ánh mắt say mê, hòa mình vào từng nốt nhạc, ngũ quan thanh tú, phong thái tiêu dao, tự tại, tạo nên một bức tranh hoàn mỹ.
Chợt, Giang Minh thấy sống mũi cay cay, ông nhớ tới Lâm Ngọc Như, người phi tần xưa kia cũng là thanh mai trúc mã, chỉ tiếc hai người có duyên mà không có phận. Giang Minh đôi mắt nhìn xa xăm nhớ về quá khứ:
"Tứ điện hạ thật giống mẫu thân người," Giang Minh chợt thốt lên, giọng trầm ấm, pha chút ngậm ngùi.
"Đáng tiếc, Lâm phi tài hoa, bạc mệnh."
Tiếng đàn dừng lại đột ngột. Thanh Vũ ngước nhìn Giang Minh, ngạc nhiên, đôi mắt mở to:
"Mẫu thân của ta không phải là Hoàng hậu Lục Vân Yên sao?"
Giang Minh chợt nhận ra mình lỡ lời, ánh mắt lấp lửng sự bối rối. Ông vội chuyển sang chủ đề khác, cố gắng đánh lạc hướng:
"Ồ, chúng ta hãy tiếp tục. Hôm nay, hãy luyện lại khúc 'Phong Hoa Tuyết Nguyệt'."
Thanh Vũ không để ý đến sự thay đổi chủ đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-xuyen-sach-lam-de-nhat-my-nam/3600161/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.