Sau khi buổi nghị sự kết thúc, các quan đại thần lần lượt rời khỏi đại điện. Ôn Địch nán lại, xin yết kiến riêng với hoàng đế.
Quân Vân Kỳ ngồi trên ngai vàng, ánh mắt sắc bén dò xét vị quan trẻ trước mặt.
"Ôn Địch, còn việc gì muốn tâu?" Quân Vân Kỳ hỏi, giọng trầm ấm nhưng đầy uy nghiêm.
Ôn Địch cúi mình thật thấp, rồi từ từ thưa:
"Bệ hạ, thần còn có một việc muốn tâu, nhưng không tiện nói trước đại điện."
Quân Vân Kỳ nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc bén hơn:
"Có chuyện gì mà lại bí mật đến vậy? Khanh hãy nói đi."
Ôn Địch nhìn quanh một lượt, như để chắc chắn rằng không có ai khác nghe thấy, rồi cúi thấp hơn:
"Thiên Yến Quốc vẫn còn một bảo vật quý giá, thần e rằng phải tâu riêng với bệ hạ."
Quân Vân Kỳ nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn ra hiệu cho Ôn Địch tiếp tục. Ôn Địch cẩn trọng lấy ra một xấp giấy từ trong áo, tiến lên trước, trao cho Quân Vân Kỳ.
"Thần mang đến đây để bệ hạ xem xét.
" Ôn Địch nói, giọng điệu vô cùng cẩn trọng.
Quân Vân Kỳ từ từ mở xấp giấy, bên trong là những bức họa tinh xảo vẽ một thanh niên tuấn tú đang thực hiện nhiều hoạt động khác nhau: cưỡi ngựa, chơi đàn, đánh cờ... Tướng mạo anh tuấn, phong thái tao nhã khiến người xem không khỏi mê đắm.
"Nam nhân này là ai?" Quân Vân Kỳ hỏi, giọng đầy tò mò và chút ít sự ngạc nhiên.
Ôn Địch mỉm cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-xuyen-sach-lam-de-nhat-my-nam/3600160/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.