Bộ phim mới của Tiềm Vũ chủ yếu xoay quanh câu chuyện về cuộc đời của ba người phụ nữ, cậu tuy là nam chính nhưng vai diễn không quan trọng cho nên lịch quay cũng kết thúc sớm hơn so với Trịnh Diệc Vi. Mùa hè oi bức lại sắp đến, cậu không nhận thêm phim mới, giống như năm ngoái cả ngày đều ở nhà không muốn ra ngoài, định chờ đến khi Trịnh Diệc Vi rảnh rỗi sẽ cùng nhau đi du lịch. Ngày tháng bình lặng cứ như vậy mà trôi qua. Giữa tháng sáu, Tiềm Vũ nhận lời mời của Khang Tương Ngữ tham gia chương trình “Nhân sinh rực rỡ.” Trước đây, ngoại trừ những hoạt động quảng bá cho phim thì Tiềm Vũ không hề tham gia vào bất kỳ chương trình TV nào. Cậu chỉ lo tập trung đóng phim, ngoài ra không quan tâm đến việc đánh bóng tên tuổi, cậu còn mong cho khán giả sau khi xem phim xong thì quên phắt cậu đi, càng không thích ở trước ống kính cười cười nói nói mua vui cho quần chúng. Sở dĩ đáp ứng lời mời của Khang Tương Ngữ một mặt bởi vì cô là bạn thân của Trịnh Diệc Vi, cậu không muốn làm cô mất hứng, nhưng quan trọng hơn hết là gần đây không biết có phải bản thân cậu nhạy cảm quá hay không, mỗi lần nói chuyện điện thoại với ông ngoại đều có một cảm giác bất an, mẹ cậu nói bác Từ và Từ Tiếu Vi vẫn còn lưu lại thành phố, trong thời gian ngắn sẽ không quay về Pháp làm cậu càng đánh hơi có mùi nguy hiểm. Cậu nghĩ, thay vì ứng phó với Từ Tiếu Vi chi bằng tung hỏa mù để ông ngoại nghĩ rằng cậu có cảm tình với Khang Tương Ngữ, ngăn chặn ý đồ muốn gán ghép Từ Tiếu Vi cho cậu. Cậu nhận lời tham gia chương trình, Khang Tương Ngữ đương nhiên rất vui vẻ. Vì để cho cậu cảm thấy thoải mái, cô đặc biệt chọn một quán cà phê yên tĩnh làm nơi ghi hình. Trong quán đang phát một ca khúc nhạc nhẹ tiếng Anh, Tiềm Vũ một thân quần jean áo sơ mi trắng đơn giản ngồi đối diện Khang Tương Ngữ, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê. “Chúng ta bắt đầu đi!” Khang Tương Ngữ gật đầu, ở trước máy quay rất thuần thục mà dẫn dắt vào câu chuyện, cô nói. “Đợi lâu như vậy rốt cục Tiềm thiếu cũng chịu nể mặt đến tham dự chương trình của chúng tôi, nếu tôi nhớ không lầm, đây cũng là lần đầu tiên anh xuất hiện trong một chương trình giải trí?” Tiềm Vũ gật đầu. “Rating lần này nhất định sẽ đạt đến con số kỷ lục… A, tôi sẽ không làm mất thời gian thêm nữa,Tiềm thiếu, trước tiên anh hãy gửi lời chào đến khán giả xem đài đi!” Tiềm Vũ cười nhạt. “Xin chào.” “Đúng như dự đoán, lời chào vô cùng ngắn gọn.” Khang Tương Ngữ ra vẻ bất đắc dĩ nhún vai. “Tiềm thiếu, nhiều người nói tính tình anh rất lạnh lùng, anh có tự thấy như vậy không?” “Không sai.” Tiềm Vũ biểu tình lãnh đạm. “Tôi nghĩ nhiều người cũng giống như tôi rất tò mò, Tiềm thiếu, những lúc không quay phim anh thường làm gì?” “Đọc sách, du lịch.” Biểu tình của Khang Tương Ngữ như kiểu con người anh sao lại tẻ nhạt như vậy, “Không còn gì khác sao?” Tiềm Vũ suy nghĩ. “Còn có tập thể hình.” “Aaaa, Tiềm thiếu, anh có cơ bụng không?” Khang Tương Ngữ cố ý nhìn xuống bụng cậu một chút. Chủ đề gì thế này? Tiềm Vũ nhíu mi trả lời. “Có.” “Có thể xem không?” Khang Tương Ngữ liếc mắt nhìn cậu. Tiềm Vũ kiên quyết từ chối. “Không thể.” “…” Khang Tương Ngữ lấy lại thái độ nghiêm túc. “Tôi chỉ đùa một chút thôi ~” … “Tiềm thiếu, bình thường anh có hay nghe nhạc không?” “Thỉnh thoảng.” “Anh thích nghe thể loại nhạc nào?” “Không nhất định, mỗi thể loại đều nghe một chút.” “Thích nhất là ca sĩ nào?” Đương nhiên là Trịnh Diệc Vi. Nhưng những lời này Tiềm Vũ không thể nói, đành trả lời đại tên một ca sĩ người Anh. Khang Tương Ngữ hơi ngạc nhiên khi phát hiện vẻ mặt của cậu bỗng trở nên nhu hòa, khóe miệng còn khẽ cong. Thích ca sĩ đó vậy sao? Cô từng nghe qua người đó hát, cũng không thấy có gì đặc biệt. “Ca sĩ trong nước thì sao? Anh không thích người nào hả?” Khang Tương Ngữ tiếp tục truy vấn. Tiềm Vũ đành bất đắc dĩ nói ra tên Qua Duệ. … “Vấn đề kế tiếp tôi nghĩ nhiều người cũng muốn biết, Tiềm thiếu, lấy gia thế và bối cảnh nhà anh, anh có thể dễ dàng kế thừa sự nghiệp, vì sao lại lựa chọn đi làm diễn viên?” Tiềm Vũ hỏi lại. “Vậy tại sao cô lại lựa chọn đi làm người dẫn chương trình?” Khang Tương Ngữ hơi sững sốt một chút rồi cười nói. “Bởi vì tôi thích công việc này.” “Tôi cũng giống cô.” “Anh có từng nghĩ tới công việc nào khác không? Khi còn nhỏ tôi luôn mơ ước lớn lên sẽ làm bác sĩ, anh thì sao?” Tiềm Vũ lãnh đạm trả lời. “Tôi từng mơ ước được làm phi công.” “?” Khang Tương Ngữ kinh ngạc. “Vì sao lại có suy nghĩ như vậy?” Bởi vì ông ngoại và cha mẹ cứ đi nước ngoài suốt nên cậu đã ngây thơ nghĩ rằng, nếu cậu biết lái máy bay thì cho dù bọn họ không trở về nhà cậu cũng có cách đi tìm bọn họ. Cậu uống một ngụm cà phê, không nói gì. Khang Tương Ngữ cũng không hỏi nữa, mấy vấn đề sau Tiềm Vũ đều trả lời rất ngắn gọn. Một hỏi một đáp, quả thực giống một cuộc phỏng vấn. Khang Tương Ngữ cảm giác có chút thất bại, đành phải tung ra đòn sát thủ. “Tiềm thiếu, anh thích dạng phụ nữ nào?” Tiềm Vũ nghĩ tới mẹ mình. “Dịu dàng, thông minh.” Khang Tương Ngữ hất tóc, ngẩng cằm hỏi. “Giống như tôi phải không?” Tiềm Vũ nhịn không được cười rộ lên. “Cô nói vậy thì là vậy đi.” “Đối với đàn ông thì sao?” “Hài hước, thân thiện.” Tiềm Vũ lập tức nghĩ đến Trịnh Diệc Vi, trong lòng ấm áp, rất nhiều ngôn từ tràn đến bên miệng nhưng lại không thể đem toàn bộ nói ra, sợ bị người khác nhận ra sơ hở. Không ngờ Khang Tương Ngữ lại nhíu mày hỏi. “Là mẫu người giống như Trịnh thiên vương sao?” Tiềm Vũ khẩn trương đến mức tim đập rộn lên nhưng trên mặt vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh. “Miễn cưỡng coi là vậy đi.” Lúc nghỉ giải lao, thấy bốn phía không có người Khang Tương Ngữ mới hỏi nhỏ. “Này, anh hiện tại vẫn độc thân hả?” Tiềm Vũ bất động thanh sắc hỏi lại. “Đây là vấn đề lát nữa cô muốn hỏi sao?” Khang Tương Ngữ cười tủm tỉm. “Nếu là vậy anh sẽ trả lời thế nào?” Tiềm Vũ nhíu mày, cậu không muốn nói dối nhưng hiếm khi cậu lên TV, ông ngoại nhất định sẽ chú ý, nếu ở trước mặt Khang Tương Ngữ thừa nhận đang yêu sẽ khiến cho ông nghi ngờ, sau đó chỉ cần cho người điều tra thì quan hệ giữa cậu và Trịnh Diệc Vi sớm muộn cũng bại lộ. Nhìn vẻ mặt của cậu Khang Tương Ngữ lập tức hiểu ra đáp án, cô cười nói. “Chúc mừng chúc mừng… Đừng lo, tôi chỉ hỏi thăm một chút thôi, sẽ không làm anh khó xử.” Tiềm Vũ thở phào một hơi nhưng những lo lắng trong lòng vẫn không hề tiêu tán. Khang Tương Ngữ lại đề nghị. “Ghi hình xong chúng ta đến Loạn Sắc uống một ly được không?” Tiềm Vũ lắc đầu. “Không đi đâu.” “Sao vậy, vị kia của anh không cho à? Hẹp hòi như vậy anh còn muốn quen?” Khang Tương Ngữ cố tình đả kích. Tiềm Vũ cười rộ lên, không biết Trịnh Diệc Vi nghe được những lời này sẽ nghĩ thế nào. Kết quả sau khi ghi hình xong hai người vẫn đi đến Loạn Sắc. Thời gian này Bà Tiềm vẫn còn lưu lại thành phố Y, hễ nhìn thấy bà là cậu lại nghĩ đến ông ngoại, sau đó tâm tình sẽ trở nên sa sút, cậu không muốn về nhà. Trịnh Diệc Vi trước khi đi đã nhiều lần căn dặn, hơn nữa Tiềm Vũ cũng tự biết tửu lượng của mình kém nên mặc kệ Khang Tương Ngữ khiêu khích thế nào, suốt buổi tối cậu cũng không đụng đến một giọt rượu. Nhìn cậu kiên quyết như vậy Khang Tương Ngữ cũng không muốn miễn cưỡng, chủ quán bar là bạn của cô, bên trong lại có rất nhiều người quen, muốn tìm người cùng uống rượu la hét một hồi cũng không phải chuyện khó. Tâm tình của cô vốn đang rất tốt nhưng sau khi vào nhà vệ sinh nghe điện thoại trở ra thì mặt mày bỗng đen như đáy nồi. “Không uống rượu với tôi cũng không sao, nể mặt nhảy một bài chắc sẽ được chứ?” Cô lôi kéo Tiềm Vũ ra sàn nhảy. Tiềm Vũ nhíu mày nhìn cô đang níu chặt cánh tay mình, nhịn không được hỏi. “Cô làm sao vậy?” Khang Tương Ngữ trầm mặt không nói chuyện. “Có phải xảy ra chuyện gì không?” Tiềm Vũ nhẹ nhàng hỏi lại lần nữa. Khang Tương Ngữ ngẩng đầu cười cười, nhìn cậu nói. “Mọi người đều nói anh lạnh lùng, thật ra anh cũng có lúc rất dịu dàng.” Dịu dàng? Khóe miệng Tiềm Vũ khẽ co giật, thật không nghĩ đời này cũng có lúc cậu nghe được người khác nói về mình như vậy. Đổi lại là trước đây, gặp loại tình huống này Tiềm Vũ nhất định sẽ mặc kệ đối phương mà bỏ đi. Cậu hẳn là đã bị Trịnh Diệc Vi ảnh hưởng cho nên mới bắt đầu thích lo chuyện bao đồng. Một phần cũng vì Khang Tương Ngữ là bạn của hắn, trong suy nghĩ của mình cậu đã đem cô trở thành bạn, giống như hắn quan tâm cô. DJ phát một ca khúc trữ tình nhẹ nhàng, mọi người xung quanh đều bắt cặp khiêu vũ chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiềm Vũ cũng không muốn cứ như vậy mà đứng nhìn đành phải thuận theo ý Khang Tương Ngữ, đem tay cô đặt lên vai mình cùng nhảy một bản. Nội dung của bài hát nói về một tình yêu đơn phương, Khang Tương Ngữ càng nghe càng cảm thấy đau lòng, cô vươn hai tay ôm chặt lấy Tiềm Vũ, vùi đầu vào trong ngực cậu. Tư thế thân mật như vậy nếu đổi lại là người đàn ông bình thường ắt hẳn sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, Tiềm Vũ ngược lại chỉ thấy lúng túng và đau đầu, ngoại trừ mẹ cậu và bạn diễn nữ trong phim, cậu chưa bao giờ cùng phụ nữ ôm qua như vậy. Tâm trạng Khang Tương Ngữ suy sụp đến cực điểm, nước mắt chảy ướt đẫm ngực áo của cậu khiến cậu càng thêm bối rối. “Cô rốt cục bị làm sao?” Cậu muốn đẩy Khang Tương Ngữ ra để đưa cô về phòng nhưng cô lại gắt gao chôn mặt trước ngực cậu không chịu ngẩng đầu. Cô nức nở nói. “Qua Duệ và Đào Từ vừa sang Mỹ đăng ký kết hôn.” Tiềm Vũ ngây ngẩn cả người. Tiềm Vũ đối với Qua Duệ và Đào Từ cũng rất quen thuộc, Đào Từ cũng thường đến nhà bọn họ ăn cơm, chuyện Khang Tương Ngữ từng si tình Qua Duệ cậu cũng có nghe kể. “Vì sao các người đều thích đàn ông? Phụ nữ chúng tôi có cái gì không tốt?” Khang Tương Ngữ chua xót lẩm bẩm. Vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng nên lòng kiêu hãnh của cô rất cao, từ nhỏ đến lớn, đàn ông vây quanh cô nhiều không đếm xuể nhưng người cô thật lòng yêu thích chỉ có một mình Qua Duệ. Vì y mà cô bỏ hết lòng tự trọng, bỏ hết tôn nghiêm, làm ra rất nhiều chuyện điên cuồng. Sau này biết y là Gay, tận mắt nhìn thấy y và Đào Từ ở bên nhau cô mới hoàn toàn hết hy vọng, bọn họ mãi mãi cũng không có khả năng. “Tương Ngữ, em chính là cô gái mà anh thích nhất trên thế giới này.” Qua Duệ từng nói với cô như vậy. Cô biết y không phải muốn an ủi cô, y là thật sự thích cô, chỉ là loại tình cảm này không phải thứ cô thực sự mong muốn. Y có thể thích vô số người nhưng lại chỉ yêu một người. Cô cũng từng thử cùng người khác kết giao, thử xem Qua Duệ như một người bạn bình thường, thời gian qua đi, đau xót trong lòng cũng đã phần nào nguôi ngoai. Cho đến mười phút trước, nghe một người bạn nói Qua Duệ và Đào Từ đã chính thức kết hôn, cô mới biết là mình vẫn còn yêu y, mặc dù người y thích là đàn ông, mặc dù bọn họ mãi mãi cũng không có khả năng đến với nhau, cô vẫn yêu y, so với năm đó, tình cảm cũng không hề phai nhạt. Cô càng khóc càng lớn khiến Tiềm Vũ cũng không biết phải làm sao, cậu không có kinh nghiệm an ủi người khác đành phải vụng về khuyên nhủ. “Đừng khóc!” Cậu không hề biết những lời này chính là chất xúc tác làm cho nước mắt phụ nữ càng rơi nhiều hơn. Cô biết khóc cũng không thể giải quyết được vấn đề nhưng đôi mắt vẫn cứ như như vòi nước bị hỏng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, trái tim như bị ai cắt mất một mảng, đau đến tê dại. Khang Tương Ngữ khóc một hồi thì ôm gối ngồi phụp xuống đất tiếp tục khóc. Mọi người xung quanh đều dừng lại kinh ngạc nhìn bọn họ. Tiềm Vũ bất đắc dĩ phải gọi T1, T2 đến giúp đỡ. Vừa bước ra khỏi Loạn Sắc thì cậu nhạy cảm phát hiện được ánh đèn flash, biết là có người chụp ảnh nhưng lúc này cậu cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy, trước tiên phải đưa Khang Tương Ngữ về nhà đã. Ngày hôm sau, trang đầu các tờ báo lớn nhỏ quả nhiên đều là tin tức của cậu và Khang Tương Ngữ. Những hình ảnh kia quả thật rất ái muội. Có ảnh chụp bọn họ ngồi ở ghế sô pha, Khang Tương Ngữ kề sát bên tai Tiềm Vũ thì thầm nói chuyện, có ảnh hai người ôm nhau khiêu vũ dưới ánh đèn mờ ảo, còn có ảnh Tiềm Vũ dìu Khang Tương Ngữ rời đi. Tấm ảnh lớn nhất chính là lúc Khang Tương Ngữ ở trong xe nhắm mắt tựa đầu vào vai Tiềm Vũ, Tiềm Vũ quay đầu giúp cô đắp áo khoác lên người, từ một góc độ nghiêng, hai người nhìn giống như đang hôn nhau. Tin tức vừa truyền ra, khắp các diễn đàn đều dậy sóng, mọi người sôi nổi bình luận xem tin tức lần này là thật hay giả. Tiềm Vũ rất ít khi tiếp xúc với các ngôi sao nữ, trước đây nếu có scandal nào truyền ra cậu sẽ lập tức lên tiếng đính chính, những người âm mưu dựa hơi cậu để đánh bóng tên tuổi đều thập phần xấu hổ, từ đó không còn ai dám động đến vị thiếu gia này, công ty cho dù muốn pr cũng chỉ có thể tìm người khác mà ra tay. Trong hai năm qua ngoại trừ chuyện của Tần Lực và Trịnh Diệc Vi, Tiềm Vũ cũng không có scandal nào. Fan của cậu đang cảm thấy rất nhàm chán, vất vả lắm mới có được một tin tức giật gân, tất cả mọi người đều hừng hực khí thế, chuyện tình cảm của cậu một lần nữa trở thành đề tài thảo luận của công chúng, đồng thời chuyện của Trịnh Diệc Vi và Lục Gia Hãn cũng được đào mộ. Có đủ các loại phỏng đoán, trong đó có một bài viết được chú ý nhiều nhất: Lục Gia Hãn yêu Trịnh Diệc Vi là chuyện chắc chắn không cần nghi ngờ, Khang Tương Ngữ vừa yêu Trịnh Diệc Vi lại vừa dây dưa với Tiềm Vũ, về phần Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ… hai người bọn họ mới là một cặp. Tin tức lan truyền, Trịnh Diệc Vi gọi cho Tiềm Vũ, câu đầu tiên chính là. “Tương Ngữ bị làm sao?” Tiềm Vũ nhướn mày. “Sao anh không hỏi giữa em và cô ấy đã xảy ra chuyện gì?” “Còn phải hỏi, rõ ràng là báo chí tự dựng chuyện.” Trịnh Diệc Vi tuy nói vậy nhưng nhìn thấy mấy tấm ảnh kia trong lòng cũng có chút khó chịu. “Em thích khiêu vũ như vậy sao?” Lần trước ở lễ hội hóa trang hắn biết cậu là vì bị hắn làm ngơ nên mới cùng Khang Tương Ngữ khiêu vũ, nhưng hôm nay vô duyên vô cớ sao lại nổi hứng? Lại còn ôm chặt như vậy. Tiềm Vũ bật cười. Trách móc vài câu cẩu huyết, Trịnh Diệc Vi hỏi thăm tình hình Khang Tương Ngữ, nghe Tiềm Vũ kể lại mọi chuyện, hắn thở dài, không biết phải nói gì. Hiện tại hắn cũng đang lao vào con đường đó, lập trường nào mà đi an ủi Khang Tương Ngữ, chỉ mong cô có thể tự mình thông suốt. Cuối năm ngoái, Hi Nhạn Thầm sau khi đoạt giải Ảnh đế Kim Kỳ Lân thì đã quay về Mỹ tiếp tục sự nghiệp ở thị trường quốc tế, Lãnh Y Lăng sau khi kết hôn gả vào Phương gia cũng ít xuất đầu lộ diện, mùa hè còn chưa tới, các tiết mục tuyển chọn nhân tài vẫn chưa khởi động… Nửa đầu năm nay giới giải trí thật quá yên ắng, thế nên chuyện tình cảm tay tư này bỗng trở nên cực hot, nhận được vô số sự quan tâm của dư luận. Trịnh Diệc Vi lấy lý do bận quay phim cho kịp tiến độ để cự tuyệt những lời mời phỏng vấn, Tiềm Vũ thì suốt ngày không rời khỏi cửa, các phóng viên cũng không tìm được cậu. Khang Tương Ngữ trước giờ vốn chán ghét bọn chó săn lại vừa trải qua cú sốc Qua Duệ kết hôn, mỗi ngày ra cửa đều dẫn theo mười vệ sĩ, dáng vẻ vô cùng giống một bà hoàng. Về phần Lục Gia Hãn, từ sau lần thất bại ở giải Kim Kỳ Lân, cô cũng sa sút tinh thần một thời gian sau đó tập trung vào quay phim mới, gần đây lại chuẩn bị phát hành album, người đại diện của cô vốn định nhân cơ hội này pr tên tuổi một phen nhưng Lục Gia Hãn đã ngăn hắn lại. Cô và Trịnh Diệc Vi nửa năm nay cũng ít khi gặp mặt nhưng mỗi lần gặp cô đều cảm giác được trên người hắn có thay đổi, hắn không nói nhưng cô vừa liếc mắt đã nhìn ra được, hắn đang yêu. Trước đây hắn còn độc thân cô cũng thường ở trước mặt công chúng tỏ thái độ mập mờ, dựa vào sự hâm mộ và gán ghép của fan, tự lừa mình dối người sinh ra ảo tưởng cô và Trịnh Diệc Vi thật sự là một đôi. Hiện tại đã không thể, điều duy nhất cô có thể làm là giữ lại hình ảnh tốt của mình trong lòng Trịnh Diệc Vi. Cô cũng giống ba người kia, lựa chọn cách thức im lặng không đáp trả lại tin đồn. Ở một nơi khác, tour lưu diễn của Qua Duệ đang diễn ra buổi cuối cùng, y định sau khi tour lưu diễn này kết thúc sẽ đưa Đào Từ sang Canada định cư. Khi còn trẻ thì mơ ước tiền tài địa vị, mơ được nổi tiếng có nhiều người tán tụng… Nay tất cả những điều đó y đều đã đạt được, giới giải trí hỗn loạn đã khiến y quá mệt mỏi, hiện tại thứ duy nhất y cần chính là Đào Từ, y muốn nói lời tạm biệt khán giả, cùng với cậu trải qua những ngày tháng bình yên không vướng bận. Công ty cũng không giữ được y, chỉ có thể đưa ra thông báo đây là buổi biểu diễn cuối cùng của Qua thiên vương, hy vọng nhân cơ hội vơ vét thêm chút lợi nhuận, giá vé cũng bị đẩy lên trời, mặc dù vậy vé Vip cũng đã sớm được bán ra hết. Buổi diễn cuối cùng được tổ chức ở đại học của thành phố C, nơi Qua Duệ và Đào Từ từng theo học. Trước khi truyền thông đưa tin, fan cũng đã biết được quyết định của Qua Duệ, đêm đó mọi người quả thật rất kích động, ngay từ ca khúc mở màn mọi người đã đồng loạt hát theo, sân khấu không còn là buổi biểu diễn của Qua Duệ nữa mà dường như đã trở thành một bản đồng ca vạn người hát. Sau đó không biết ai cất cao giọng. “Qua Duệ đừng đi!”, mọi người cũng đồng loạt hô theo, không ít người bật khóc. Qua Duệ có chút xúc động, nhịn không được mềm lòng nói. “Chỉ cần mọi người còn muốn nghe, tôi xin hứa sau này vẫn còn ra album.” Khán giả điên cuồng reo hò. “Qua Duệ, chúng em yêu anh!” “Qua Duệ, Qua Duệ, Qua Duệ…” Trước tình cảnh như vậy, người vốn trời sinh bản tính cuồng ngạo bất cần như Qua Duệ cũng không khỏi cay cay khóe mắt, y im lặng cúi người thật sâu chào khán giả. Phía sau cánh gà Trịnh Diệc Vi cũng ngổn ngang cảm xúc. Nếu một ngày hắn lựa chọn rời khỏi làng giải trí, không biết sẽ có nhiều người luyến tiếc hắn như vậy không? Bản thân hắn liệu có từ bỏ được cái thế giới phù hoa rực rỡ sắc màu này hay không? Không có thời gian để hắn suy nghĩ nhiều, là khách mời duy nhất đêm nay Trịnh Diệc Vi được mời lên sân khấu, đầu tiên hai người cùng song ca một bài hát trữ tình, hát xong thì trò chuyện vài câu sau đó Qua Duệ rời đi để lại sân khấu cho Trịnh Diệc Vi. Trịnh Diệc Vi solo một ca khúc mang tên “Ngày mai”, đó không phải là bài hát nằm trong album của hắn, cũng không phải của Qua Duệ mà là một ca khúc do Qua Duệ soạn nhạc còn hắn viết lời, chưa từng được công bố. Trịnh Diệc Vi nhàn nhã ngồi xuống những bậc thang trên sân khấu, đối diện với khán giả, mỉm cười nhìn xuống khán phòng tối đen như mực. “Ngày mai, là ngày nào trong tuần Ngày mai, chúng ta đang ở đâu Ngày mai, bầu trời không áng mây hay đổ mưa tầm tã Ngày mai, phong cảnh tươi đẹp hay hoang tàn đổ nát … Đừng quan tâm, đừng để ý Hãy nhớ, anh yêu em Chúng ta mãi mãi có nhau” Giọng hát vô cùng thâm tình, nội dung và ca từ của bài hát cũng vô cùng phù hợp với tâm trạng của fan Qua Duệ lúc này, mọi người đều im lặng lắng nghe. Không ai biết Trịnh Diệc Vi chính là hát cho một người duy nhất, hắn chăm chú nhìn về phía Tiềm Vũ đang ngồi. Trịnh Diệc Vi biết khoảng thời gian này tâm trạng của Tiềm Vũ rất bất an, hắn muốn dùng cách của mình để cậu tin tưởng. “Đừng quan tâm, đừng để ý Hãy nhớ, anh yêu em Chúng ta mãi mãi có nhau” Sững sờ ngồi nghe Trịnh Diệc Vi hát, Tiềm Vũ rốt cục cũng hiểu, thì ra đây chính là điều bất ngờ mà trước lúc rời khỏi nhà hắn đã nói muốn dành cho cậu. Tên lưu manh này đúng là có đủ trò buồn nôn…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]