Chương trước
Chương sau
Bị ánh đèn flash liên tục truy đuổi, Trịnh Diệc Vi che chắn cho Lục Gia Hãn sắc mặt tái nhợt ra tới cổng khách sạn, Tiểu Mật đã đậu xe sẵn bên đường. Cô đi theo người anh trai Thiên vương đã hai năm, cũng thấy qua nhiều lọai tình huống, sau vài giây kinh ngạc thì đã nhanh chóng phản ứng kịp, vừa mở cửa xe cho Trịnh Diệc Vi vừa quan sát bốn phía tìm đường lui.
Cùng lúc đó đầu óc của Trịnh Diệc Vi cũng mau chóng hoạt động.
Trong showbiz, có nhiều người thích dùng scandal để nổi tiếng, một số khác là do không có biện pháp né tránh, bất kể là ai, đối mặt với vấn đề tình cảm trước truyền thông đều dùng phương pháp tránh trả lời trực tiếp.
Trịnh Diệc Vi từ lúc vào nghề cho đến nay vẫn luôn cố gắng giữ hình tượng trong sạch nhưng chính hắn nhiều khi cũng không chịu nổi mấy lời đồn cùng sức tưởng tượng phong phú của báo giới, trong mười năm nay hắn đã dính tin đồn với không dưới mười nữ minh tinh, thậm chí cả nam tài tử cũng có.
Hắn đã sớm quen.
Trước kia từng có tin đồn nói “yêu nghiệt ca vương” Qua Duệ là Gay, bản thân anh ta đối với tin này không thừa nhận cũng không phủ nhận khiến truyền thông và công chúng phải suy đoán hết mấy năm. Trịnh Diệc Vi và anh ta là đồng hương, từ hồi trung học đã biết nhau, giao tình giữa hai người cũng rất tốt, thường xuyên hẹn hò đi uống rượu hoặc hóng mát, ở trước mặt mọi người không hề cố kỵ mà trêu đùa châm chọc đối phương.
Có không ít bài viết hoài nghi về mối quan hệ chân chính giữa bọn họ. Sau này Trịnh Diệc Vi vì sự cố với vị Phùng giáo sư tại buổi họp báo bày tỏ quan điểm không muốn có con khiến hắn cũng bị nghi ngờ là Gay, tin đồn bọn họ đồng tính càng được lan truyền rộng rãi.
Mãi cho đến một năm kia Qua Duệ chính thức lên tiếng, công khai làm sáng tỏ người yêu của mình là người ngoại đạo, anh ta chưa bao giờ cùng người trong giới vượt quá quan hệ bạn bè, mấy tin đồn này mới dần dần lắng xuống.
Một ngày sau khi báo chí đăng tin, đám fan hủ nữ của Trịnh Diệc Vi và Qua Duệ không khỏi tỏ ra tiếc nuối, trong mắt bọn họ, Trịnh Diệc Vi soái khí ngời ngời, Qua Duệ yêu dã tuấn mỹ, hai người đều là Thiên vương, đúng chuẩn couple, thế nào lại không phải một đôi?
Đáng tiếc, quả thật đáng tiếc!
Nghĩ ngợi một hồi Trịnh Diệc Vi cũng bình tĩnh hơn, bước vào xe đóng cửa lại.
“Diệc Vi, em…” Bởi vì bên ngoài xe còn có ký giả vây quanh, Lục Gia Hãn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh nhưng giọng nói run lẩy bẩy lại bán đứng nội tâm đang vô cùng hoảng lọan xấu hổ của cô. Tối qua cô đã cùng Hồ Tông qua đêm, nếu như bị phanh phui, hình tượng mà cô khổ tâm xây dựng nhiều năm có thể sụp đổ trong chốc lát.
Cô và Trịnh Diệc Vi quen biết cũng đã lâu, hai người trong phim nhiều lần cùng đảm nhận vai nam nữ chính, nhiều năm liền được bình chọn là cặp đôi đẹp nhất màn ảnh nhưng trước giờ cũng chưa từng bị dính tin đồn nào.
Đối với người đàn ông tốt như Trịnh Diệc Vi, Lục Gia Hãn từ nhỏ sống một thân một mình xa gia đình sao có thể không rung động, tuy rằng bị hắn tế nhị từ chối nhưng hai người vẫn là bạn bè. Bởi vì hắn cảm thấy đã phụ tâm ý của cô nên đối với cô rất tốt, trong công việc nếu giúp được hắn tuyệt đối sẽ không thoái thác, trong cuộc sống cũng thập phần quan tâm chiếu cố.
Mấy năm gần đây cô làm ra chuyện xấu gì trong lòng hắn biết rõ nhưng cũng chưa từng hỏi qua, chỉ mỗi lần cô gặp chuyện không vui thì hắn cho cô mượn một bờ vai, làm thùng rác cho cô xả tâm sự.
Cô thà chết cũng không muốn xuất hiện trước mặt hắn với bộ dáng chật vật như thế này, trong lòng cô vừa đau lại vừa xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái hố để chui vào.
Trịnh Diệc Vi không hỏi cô rốt cục đã xảy ra chuyện gì, cũng không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười sau đó ra lệnh cho Tiểu Mật còn đang loay hoay khởi động xe chuẩn bị phá vòng vây. “Khoan chạy đã!”
“A? Tại sao?” Tiểu Mật cảm thấy khó hiểu.
“Vẫn còn một người.” Trịnh Diệc Vi nói xong liền lấy điện thoại bấm gọi.
Tiểu Mật và Lục Gia Hãn đều nhìn hắn, ngoài cửa sổ các phóng viên cũng chăm chú quan sát hắn, một bên sườn mặt đang áp điện thoại di động không ngừng bị chụp ảnh.
Điện thọai đổ chuông một hồi mới có người bắt máy.
“Alo, ai vậy?” Giọng nói biếng nhác của Tiềm Vũ vang lên kèm theo âm thanh ma sát giữa tóc và khăn lông.
Trịnh Diệc Vi tâm tình thả lỏng, đại thiếu gia cuối cùng cũng đã tắm rửa sạch sẽ. Hắn khẽ ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt tự nhiên nói. “Tôi là Trịnh Diệc Vi, mau xuống đây tôi đưa cậu về.”
Tiềm Vũ im lặng vài giây, xa lạ từ chối. “Không cần đâu, cảm ơn.”
“Không cần khách sáo với tôi, mau xuống đây đi!”
“Ai thèm khách sáo với anh, thực sự là không cần.” Tiềm Vũ có chút thiếu kiên nhẫn.
Trịnh Diệc Vi hiểu được, đành thở dài nói ra sự thật. “Tối qua Gia Hãn cũng nghỉ lại ở khách sạn nhà cậu, hiện chúng tôi đang bị phóng viên bao vây.”
“Vậy thì sao?” Tiềm Vũ bộ dáng không liên quan, ngữ khí lạnh lùng.
“Các vị phóng viên dường như đã hiểu lầm cái gì, trên thực tế vì để ăn mừng lần đầu tiên hợp tác, bọn người chúng ta đã cùng nhau tụ tập trên sân thượng, tôi và Gia Hãn chỉ là đúng lúc xuống trước mà thôi, cậu bởi vì tìm điện thoại bị đánh rơi nên xuống sau, bọn tôi đang đợi cậu xuống mới cùng đi.” Trịnh Diệc Vi chậm rãi nói từng câu từng từ.
Tiềm Vũ cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của hắn, đây là muốn dùng cậu làm bình phong.
Cậu có chút nóng nảy. “Tại sao tôi phải giúp anh?”
“Vì để quá trình quay phim có thể hợp tác tốt, chúng ta không phải nên đem quan hệ làm cho thân thiện một chút hay sao?” Trịnh Diệc Vi từng bước hướng dẫn.
Tiềm Vũ một lời cự tuyệt. “Không cần thiết, tôi tin tưởng bản thân sẽ không bị những chuyện nhàm chán ở bên ngoài làm cho ảnh hưởng.”
“…” Trịnh Diệc Vi thật muốn mắng người, có phải một mặt từ chối một mặt lại ám chí hắn làm việc không chuyên nghiệp?
Mềm không được thì phải dùng biện pháp mạnh…
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói. “Tôi cho cậu hai phút, nếu không xuống mỗi ngày quay phim tôi đều ăn chao với sầu riêng, xông chết cậu!”
“…”
Trịnh Diệc Vi cúp máy, Tiểu Mật và Lục Gia Hãn vẫn đang nhìn hắn, bởi vì còn phải đối mặt với ống kính của phóng viên nên thái độ của hai người phải tỏ ra bình tĩnh, thực chất trong lòng lại không ngừng tự hỏi.
Tiểu Mật chớp chớp mắt, tâm tình hỗn loạn, trời ơi trời ơi, anh trai của cô không phải rất ghét Tiềm thiếu hay sao, thế nào lại cùng anh ta qua đêm? Nhất định có mờ ám!
Lục Gia Hãn cũng thấy nghi hoặc khó hiểu, sao tự nhiên hắn lại cùng Tiềm thiếu có quan hệ tốt như vậy? Rõ ràng thời điểm ăn cơm còn lời qua tiếng lại ngầm châm chọc lẫn nhau…
Bởi vì cuộc điện thoại kỳ lạ kia mà bên trong xe liên tục duy trì không khí im lặng đến quỷ dị. Tiểu Mật nhìn đám phóng viên vây quanh ngoài xe dường như vẫn chưa có ý định từ bỏ, thấp thỏm hỏi Trịnh Diệc Vi. “Anh, Tiềm thiếu thực sự sẽ vì chao và sầu riêng mà xuống đây cứu giá sao?”
Trịnh Diệc Vi mỉm cười. “Một lát sẽ biết.”
Quả nhiên một lúc sau, giữa tiếng kinh hô của nhóm ký giả và ánh đèn flash chói mắt, Tiềm Vũ một thân y phục nhàn nhã, sắc mặt thản nhiên đi tới.
Trịnh Diệc Vi mở cửa xe bước ra, gương mặt tươi cười cất giọng nói. “Đại thiếu gia, tìm cái điện thoại thôi có cần lâu như vậy không?”
Tiềm Vũ lắc lắc chiếc điện thoại màu trắng trong tay, vẻ mặt có chút áy náy cùng bất đắc dĩ. “Làm rớt dưới gầm sô pha.”
“Sau này đừng bất cẩn như vậy, mau lên xe đi, mọi người uống cả đêm đều mệt cả rồi.”
“Ừm, bọn người Lục đạo đã về hết rồi sao?”
“Sớm đã đi rồi.”
Trịnh Diệc Vi nghiêng người nhường Tiềm Vũ lên xe trước sau đó mới ngồi vào đóng sầm cửa lại, cũng không thèm nhìn phản ứng của những người bên ngoài. “Tiểu Mật, đi!”
“Dạ.” Tiểu Mật hồi phục lại tinh thần.
Mẹ ơi, hai người quả nhiên là đẳng cấp của Ảnh đế, khả năng diễn xuất thật không phải tầm thường nha!
Trịnh Diệc Vi lập tức gọi điện cho Bạch Chí Lăng báo cáo lại tình hình, nhờ công ty xử lý những chuyện còn lại, sau đó mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Về phần phóng viên có tin tưởng lý do của bọn họ hay không đó lại là một chuyện khác, ít nhất bọn họ cũng có chứng cớ chứng minh sự trong sạch, đủ để phản bác mọi lời phỏng đoán.
Tiềm Vũ ngồi giữa Lục Gia Hãn và Trịnh Diệc Vi, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt trầm xuống, môi mím chặt không nói lời nào, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Lục Gia Hãn vừa hoảng sợ lại vừa xấu hổ, tay nắm chặt cổ áo, nhắm mắt tựa vào ghế không nói gì.
Trịnh Diệc Vi cũng không biết phải mở miệng thế nào cho phải.
Tiểu Mật lái xe, ánh mắt tinh quái liếc nhìn cử động của ba người thông qua kính chiếu hậu.
“Mã Tiểu Mật, tập trung nhìn đường phía trước cho tôi!” Bị anh trai Thiên vương quát một tiếng, cô chột dạ sờ sờ mũi, chuyên tâm lái xe.
Tiềm Vũ không khỏi liếc nhìn cô thêm một cái, thì ra cô ta chính là Tiểu Mật, tên của cô ta vốn được gọi là “Tiểu Mật”.
Theo sự phân phó của Trịnh Diệc Vi, Tiểu Mật trước tiên đưa Lục Gia Hãn về đến nhà, sau đó hướng khu biệt thự nhà Tiềm Vũ mà chạy.
Trịnh Diệc Vi muốn làm dịu đi không khí lạnh lẽo trong xe, thành khẩn nhìn Tiềm Vũ mà nói. “Xin lỗi, tôi hết cách mới phải tìm cậu giúp đỡ chứ không phải muốn uy hiếp cậu cái gì, thực tế tôi cũng không thích chao với sầu riêng, sẽ không cố tình làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy… Tôi hy vọng chúng ta có thể cùng nhau diễn thật tốt bộ phim “Vương”, đừng vì chuyện hôm nay mà tức giận có được không?”
Lợi dụng xong rồi nói lời ngon ngọt lấy lòng sao?
Không có cửa đâu!
Tiềm Vũ lúc nhỏ từng bị bắt cóc, đời cậu ghét nhất là bị người khác uy hiếp.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Trịnh Diệc Vi, cậu một câu cũng không nói liền bước xuống xe.
Trịnh Diệc Vi và Tiểu Mật cùng nhìn theo bóng lưng cậu biến mất sau cảnh cổng sắt được chạm trổ hoa văn tinh tế.
“Haiz, anh đã đắc tội Tiềm thiếu rồi, làm sao bây giờ …” Lời nói của Tiểu Mật nghe thì giống như đồng tình thương xót nhưng thực chất là có chút sung sướng khi người gặp họa.
“Còn có thể làm sao.” Trịnh Diệc Vi thở dài mệt mỏi nằm xuống băng ghế sau, xoa xoa trán lẩm bẩm. “Xem ra cậu ta không chỉ cuồng sạch sẽ mà còn là một con quỷ lòng dạ hẹp hòi…”
————–
“Đêm khuya uống rượu chúc mừng sự hợp tác, bác bỏ tin đồn bất hòa, hai vị Thiên vương thân thiết như anh em…”
“Hai Vương một Hậu một đêm vui vẻ, Bệ hạ và Tiềm thiếu, ai mới là chân mệnh thiên tử của đại mỹ nhân Lục Gia Hãn?”
“Lục Gia Hãn lấn át Lãnh Y Lăng, sau đêm tiệc được hai vị Thiên vương đích thân hộ giá…”

Ngày hôm sau, hàng loạt báo lá cải đưa tin, trong đó tờ “Kim cương tuần san” trước giờ thường thích phỏng đoán xem nam tài tử nào là Gay cũng đăng lên một bài khiến dư luận bùng nổ. Trên bìa tạp chí hình của hai người một trái một phải được chụp cận mặt, chính giữa ngăn cách bởi một sợi dây tơ hồng ái muội, tiêu đề là hai dòng chữ màu đỏ được in hoa: hai vị Ảnh đế ngoài mặt bất hòa kỳ thực sớm đã có quan hệ mờ ám, uống say thuê phòng, nội tình hẳn có nghi vấn.
Trịnh Diệc Vi vừa mở ra nhìn khóe miệng nhất thời run rẩy, lại còn nói có sách mách có chứng.
Tổng biên tập của tòa soạn báo này cũng thật có tâm, cố tình chọn ra những tấm hình hai người xuất hiện cùng nhau trong gần mười năm qua để công chúng hiểu lầm.
Tấm hình thứ nhất là khi Tiềm Vũ mới ra mắt không lâu đang quay bộ phim điện ảnh đầu tiên, trùng hợp khi đó một diễn viên mới của Hồng Tử cũng tham gia vào bộ phim này, vì muốn lăng xê người mới Bạch Chí Lăng đã sắp xếp để Trịnh Diệc Vi đóng vai trò là đàn anh đi tham ban. Trong ảnh, hắn và Tiềm Vũ tại phim trường gặp gỡ thoáng qua.
Cũng không biết lúc ấy là ai chụp được, hơn nữa ở một góc độ ảo diệu, ánh mắt hai người giao nhau, nửa như lơ đãng lại nửa như đưa tình, thật khiến người ta liên tưởng.
Lời chú thích đi kèm: vừa gặp đã yêu…
Tấm hình thứ hai là bọn họ lần đầu cùng nhau tham gia lễ trao giải Kim Kỳ Lân, một trước một sau đi trên thảm đỏ. Trịnh Diệc Vi lúc ấy đã nổi tiếng, một thân âu phục màu tím đậm, tác phong nhanh nhẹn đỡ lấy tay Lục Gia Hãn, dưới ánh đèn bọn họ mỉm cười vô cùng tự nhiên. Mà Tiềm Vũ khi đó còn là người mới, cậu không có bạn diễn đi cùng, cô đơn lặng lẽ đi phía sau bọn họ. Cũng có rất nhiều phóng viên chụp hình cậu nhưng cậu chỉ cau mày nhìn chằm chằm phía trước, không hợp tác.
Chú thích: Lục Gia Hãn là tấm bình phong che giấu chuyện tình cảm giữa hai người, Tiềm thiếu bởi vì không thể công khai quan hệ nên thầm bất mãn…
Tấm hình thứ ba là lần bọn họ cùng nhau dự sinh nhật của một vị đạo diễn, hai người hiếm khi ngồi chung bàn, đều là một thân sơ mi nhã nhặn. Tiềm Vũ cúi thấp đầu im lặng dùng bữa, Qua Duệ ngồi kế bên Trịnh Diệc Vi ghé vào tai hắn thì thầm chuyện gì đó nhưng Trịnh Diệc Vi lại không để ý tới y, một tay chống cằm, mắt chăm chú nhìn Tiềm Vũ ngồi ở đối diện.
Chú thích: “yêu nghiệt ca vương” muốn tranh đọat tình yêu nhưng đáng tiếc Trịnh thiên vương tâm chỉ hướng về Tiềm thiếu, không dễ bị mê hoặc…

Những tấm khác đều na ná như vậy, ảnh chụp là thật còn nội dung lại là nhìn hình đoán chữ, không hề có căn cứ.
Trong phòng khách, Tiểu Mật vừa ào ào lật trang vừa đập bàn cười to.
“Đẹp lắm hả?” Trịnh Diệc Vi nhẹ nhàng hỏi.
“Đẹp, so với bức thứ tám thì dễ nhìn hơn nhiều.” Tiểu Mật nhìn chằm chằm bìa tạp chí, vô thức đáp.
“Nếu thích xem như vậy hay để anh cho người đi mua thêm mấy bản?”
Tiểu Mật rốt cục cũng hoàn hồn, thu lại vẻ mặt tươi cười, buông quyển tạp chí xuống, mếu máo than thở. “Anh đúng là càng ngày càng hung dữ!”
Trịnh Diệc Vi khoanh tay trước ngực, mỉm cười vô cùng ôn nhu.
Thân là em của hắn, Tiểu Mật làm thế nào lại không biết đây là dấu hiệu cho thấy hắn đang nổi giận, toàn thân đều nổi da gà. “Được rồi được rồi, em biết em sai rồi, em đi làm việc đây…”
Đúng lúc này Lục Nhậm gọi điện tới, Trịnh Diệc Vi vừa bắt máy đã bị cậu cười nhạo. “Diệc Vi, tôi biết cậu rất có nghĩa khí nhưng cũng không cần vì giúp tôi tuyên truyền cho bộ phim mà tự bẻ cong mình đi? Cậu có biết tôi áy náy lắm hay không, thật xin lỗi bác trai bác gái, xin lỗi toàn thể những fan hâm mộ nữ của cậu trên thế giới này…”
Trịnh Diệc Vi bị chọc tới vui vẻ. “Thế nào, diễn tới mức bị nghiện sao, muốn đóng vai khách mời không?”
Hai người đùa giỡn vài câu, Lục Nhậm mới nói. “Scandal này tốt nhất cậu đừng lên tiếng, coi chừng càng tô càng đen.”
Trịnh Diệc Vi thế nào lại không hiểu, hơn nữa Bạch Chí Lăng sớm đã gọi điện nhắc nhở hắn.
Thái độ của hắn càng mập mờ thì người ngoài sẽ càng hiếu kỳ muốn biết giữa hắn và Tiềm Vũ cùng Lục Gia Hãn đã xảy ra chuyện gì, đối với bộ phim điện ảnh có tình tiết đồng tính của bọn họ sẽ càng được chú ý.
Ngôi sao sở dĩ có thể làm cho người khác sùng bái yêu thích, cuồng nhiệt truy đuổi, một mặt bởi vì vẻ ngoài lung linh, mặt khác chính là về cuộc sống sinh hoạt bí ẩn của họ.
Trong giới giải trí muốn nổi tiếng thì phải tỏ ra thần bí, hư hư thật thật. mà một bộ phim muốn đạt được thành công càng không thể thiếu công tác tuyên truyền.
Lục Nhậm không ngoại lệ, Trịnh thiên vương cũng không ngoại lệ. Đối với loại tình huống này, hắn sớm đã thành thói quen, không có ủy khuất, phẫn nộ hoặc tức giận. Sống trong một thế giới thân bất do kỷ, vì để sinh tồn trừ bỏ việc phải thích ứng với mọi hoàn cảnh thì không còn cách nào khác.
Hắn nghĩ chắc chỉ có vị đại thiếu gia kia mới có cách sống tùy tâm sở dục.
(“Tùy tâm sở dục”: tự do tự tại, thích làm gì thì làm cái đó.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.