Mặt trời đã khuất sau những rặng núi xa, ánh hoàng hôn đỏ cam trải dài trên mặt sông lấp lánh.
Gió thối nhè nhẹ, mang theo hơi lạnh của buổi chiều tà.
Hai người đứng bên bờ sông, mỗi người cầm một viên đá nhỏ, nhìn mặt nước phẳng lặng phía trước.
Lê Sơ khẽ nhún vai, ném viên đá đầu tiên. Viên đá nhảy trên mặt nước vài lần trước khi chìm xuống, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Dương Sỹ cười khẽ, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu "Em ném giỏi đấy. Có vẻ như em cũng giỏi hơn tôi ở khoản này."
Lê Sơ bật cười, ánh mắt đầy vẻ thách thức:
"Anh không dám nhận thua thì thử đi xem nào. Để coi anh có làm được tốt hơn không."
Dương Sỹ nhặt một viên đá, tập trung cao độ rồi ném ra.
Viên đá nhảy trên mặt nước ba lần trước khi chìm.
Hắn khẽ nhíu mày, giả vờ thất vọng:
"Xem ra tôi không có khiếu như em."
Le So lac dau, bat cudi:
"Anh không có khiếu hay là cố tình nhường em đấy?"
Hắn bước đến gần, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói trầm thấp:
"Em nghĩ sao?"
Lê Sơ hơi giật mình trước ánh mắt ấy, vội quay đi, tiếp tục nhặt đá
"Thôi đi. Anh lúc nào cũng thích nói mấy lời như thế."
Dương Sỹ bật cười, bước tới sát bên cạnh, khoảng cách giữa hai người chỉ còn gang tấc.
Hắn cầm một viên đá trong tay, chậm rãi nói:
"Thật ra, tôi thích cảm giác này. Yên bình, không tranh giành, không hơn thua. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-va-tinh-nhan-thich-lua-gat/3724236/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.