Đêm khuya, không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của hai người trong căn phòng.
Lê Sơ ngồi trên giường, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể muốn tránh đi sự thật đang dần hiện lên trong tâm trí.
Dương Sỹ ngồi bên cạnh, im lặng, chờ đợi điều gì đó từ cậu.
Lê Sơ giọng yếu ớt, có chút đau đớn:
"Em không phải là cậu ta... không phải Lê Sơ mà anh yêu...
"Giờ em nói sự thật rồi, không còn diễn nữa. Còn anh, anh yêu ai?"
Cậu ngước lên nhìn Dương Sỹ, ánh mắt lộ rõ sự mơ hồ và lo sợ.
Cảm giác này khiến cậu như rơi vào một thế giới mơ hồ, không biết đâu là thật, đâu là giả.
Dương Sỹ không vội vàng đáp lại, hắn chỉ lặng lẽ tiến lại gần, đôi mắt sâu thằm nhìn cậu.
Hắn mỉm cười, không có vẻ gì là vội vàng hay ép buộc, chỉ là một nụ cười nhẹ, đầy kiên nhẫn.
Dương Sỹ ôm lấy cậu, giọng trầm ấm
"Em không cần phải tìm kiếm ai khác nữa, Lê Sơ."
Hắn ôm cậu thật chặt, như thể muốn truyền tải tất cả cảm xúc của mình qua từng cử chỉ.
"Từ lâu, tôi đã yêu em rồi."
Nụ cười của hắn không hề tỏ ra yếu đuối mà đầy kiên định, như thể đã quyết định từ rất lâu rằng sẽ yêu cậu, bất chấp mọi khó khăn.
Lê Sơ sững sốt, ngước nhìn hắn với ánh mắt khó tin.
Cậu không thể hiểu nổi, làm sao hắn có thể yêu một người như cậu, một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-va-tinh-nhan-thich-lua-gat/3724234/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.