Ở bên ngoài, Dương Sỹ đứng tựa vào tường gần cửa phòng ngủ, ánh mắt sắc lạnh đầy nguy hiểm.
Hắn châm một điếu thuốc, khói thuốc mờ ảo cuộn quanh gương mặt hắn, che khuất nụ cười nhạt nhưng lạnh
lung.
Hắn không vội vàng, không nôn nóng.
Trong lòng hắn, mọi thứ đều đã nằm trong tầm kiểm soát.
Bên trong phòng, Lê Sơ ngồi trên giường, tay ôm lấy đầu, cảm giác bất lực dâng lên từng đợt.
Cậu không thể tin nổi rằng người từng dịu dàng, ấm áp như ánh nắng lại biến thành một con người khiến cậu phải sợ hãi đến như vậy.
Những lời nói, ánh mắt, và cả những hành động mập mờ của hắn gần đây đều khiến cậu cảm nhận rõ ràng một điều: người này đã lộ bản chất ,chẳng muốn diễn mình là một con cừu non nữa...
Nhưng nếu anh ấy đã biết hết ,tại sao không để lộ ra? Thích chơi mèo vờn chuột với mình? Thật sự cũng quá đáng
Sợ rồi !
Lê Sơ cắn môi, những suy nghĩ đan xen khiến cậu không thể ngồi yên.
Cậu đứng dậy, tiến tới cửa số, kéo nhẹ rèm ra.
Bên ngoài là màn đêm tĩnh lặng, ánh đèn đường hắt lên những chiếc lá cây đang lay động trong gió.
Thế nhưng, sự tĩnh lặng ấy không khiến cậu cảm thấy an toàn.
Cậu hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh, rồi quay lại giường.
"Cốc Cốc"
Nhưng đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên, làm cậu giật mình đến suýt đánh rơi chiếc điện thoại trên tay.
"Em ngủ chưa?" Giọng Dương Sỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-va-tinh-nhan-thich-lua-gat/3722697/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.