Lê Sơ ngồi trong phòng khách,trong căn biệt thự sa hoa ấy ,ánh sáng dịu nhẹ từ đèn phòng khách bao phủ không gian, nhưng trong lòng cậu là một cơn bão không thể tắt.
Không biết từ khi nào ,cậu đã ngủ quên mất. Đến khi tỉnh dậy ,Dương Sỹ đã xuất hiện từ nhà bếp, trên tay là hộp bánh ngọt được đóng gói tỉ mỉ.
"Anh mua bánh cho em này. Loại em thích nhất," hắn cười, nụ cười hoàn mỹ như mọi khi.
Nhưng hôm nay, nụ cười ấy khiến Lê Sơ cảm thấy lạnh đến sống lưng.
Cậu nhận lấy hộp bánh, miền cưỡng mở ra.
Hương thơm ngọt ngào xộc vào mũi, và khi miếng bánh đầu tiên chạm vào lưỡi, vị ngọt lan tỏa.
Nhưng cậu chỉ thấy đắng nghét nơi cổ họng, như thể tất cả đang cố bóp nghẹt cậu.
Đôi tay cậu khẽ run, ánh mắt liếc nhìn Dương Sỹ, không giấu được sự sợ hãi.
Hắn nhận ra điều đó. "Em sao vậy? Bệnh à?"
Giọng hắn vang lên, dịu dàng và quan tâm, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn cậu lại như đang dò xét từng biểu cảm nhỏ nhất.
"Không có gì..." Lê Sơ lắc đầu, nuốt khan, cố gượng cười nhưng không thành.
Cậu lùi lại một bước, giữ khoảng cách với hắn. "Em đi tắm trước."
Hắn gật đầu, không nói gì thêm.
Khi Lê Sơ quay người, bước chân vội vã đi về phía phòng tắm, Dương Sỹ đứng đó, nhìn theo bóng dáng cậu.
Ánh mắt hắn dần đổi, không còn nét dịu dàng ban đầu, mà thay vào đó là sự sắc lạnh đến rợn người.
Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-va-tinh-nhan-thich-lua-gat/3722696/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.