Cậu chạy vào thấy ngoại mình đang khâu gì đó ,liền lại hỏi " Bà đang làm gì vậy "
" À có mấy đồ bị sứt chỉ ,bà khâu lại thôi.Với lại ,bà định khâu cho cháu vài chiếc khăn len giữ ấm cho mùa đông "
" Thực ra ,bà không cần cực nhọc thế đâu.Mắt bà cũng kém rồi ,khâu làm gì ,tùy tiện mua cho cháu cái áo ấm là được rồi "
Bà cười hiền từ lắc đầu ,cắt sợi chỉ dư thừa nơi áo sờn cũ " Hình như cháu thay đổi rồi "
Cậu sững sốt " Thay đổi ? Bà nói gì vậy "
" Cháu có nhớ lúc nhỏ ,rất thích chiếc khăn bà tặng không ? Cháu còn cười híp mắt mà khoe các bạn trong xóm ,bà nhìn cháu như thế cảm thấy rất đáng yêu.Cháu luôn trân trọng những thứ người khác tặng cho mình ,xem như bảo vật"
Lê Sơ đứng hình,bởi vì những kí ức đó vốn chẳng phải của mình.Những thứ cậu có bây giờ chỉ là tạm bợ ,là một mảnh hư ảo chẳng thuộc về mình ,sao cậu phải nghĩ nhiều đến thế
Ánh mắt bà lung lay,chứa toàn thất vọng khó giấu " Giờ nhìn xem ,cháu hở chút là mua.Nếu bà cứ tùy tiện như cháu ,thì còn chút tình thương ,hay tấm lòng nào trong đó không.Bà muốn cháu bà quàng chiếc khăn bà tặng ,mặc chiếc áo bà tự may ,đeo chiếc vòng bà tự xâu.Trở về dáng vẻ lúc đầu ,vui vẻ như thế ,vô tư như thế ,ánh mắt không hề nhiễm một chút gì của sự lãnh cảm.Như vậy ,bà mới thực sự yên lòng "
Cậu sững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-va-tinh-nhan-thich-lua-gat/3709840/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.