Những chiếc xe của Triệu Khang lao đến với tốc độ như muốn nghiền nát mọi thứ trên đường đi. Tiếng động cơ gầm rú hòa quyện cùng tiếng súng vang lên khắp nơi. Thẩm Dịch giữ tay lái chặt, cố gắng điều khiển chiếc xe đi qua những đoạn đường hẹp và đầy chướng ngại vật. Minh Hà ngồi ghế phụ, khẩu súng trên tay luôn sẵn sàng.
"Chúng đang ép chúng ta vào góc chết" Minh Hà gằn giọng, đôi mắt căng thẳng nhìn qua gương chiếu hậu.
"Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Phải vượt qua." Thẩm Dịch trả lời, giọng anh vẫn giữ được sự bình tĩnh giữa cơn hỗn loạn.
Phía sau, Hạ Vũ ngồi trong một chiếc xe khác của Triệu Khang, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng không giấu được sự xao động. Trong lòng anh, cuộc chiến giữa lý trí và cảm xúc đang diễn ra ác liệt. Hắn không ngừng tự hỏi: liệu quyết định của mình là đúng hay sai?
Bên ngoài, một chiếc xe của Triệu Khang lao lên, ép sát chiếc xe của Thẩm Dịch. Minh Hà nghiêng người, nhằm bắn vào lốp trước của đối phương. Tiếng nổ lớn vang lên, chiếc xe đó mất lái, xoay vòng rồi đâm thẳng vào một cột điện bên đường.
“Giỏi lắm!” Thẩm Dịch khen ngợi, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi con đường phía trước.
“Đừng khen vội, còn hai chiếc nữa kìa!” Minh Hà nghiến răng, khẩu súng lại giơ lên.
Chiếc xe của họ phóng qua một cây cầu hẹp, nhưng những chiếc xe phía sau vẫn không ngừng đuổi theo. Một trong những chiếc xe đó bất ngờ tăng tốc, vượt lên phía trước rồi phanh gấp, chặn đường.
“Chết tiệt!” Thẩm Dịch xoay vô lăng, đưa xe trượt sang một bên, tránh cú va chạm trong gang tấc.
Nhưng đó chỉ là khởi đầu. Từ hai bên đường, một nhóm người cầm súng lao ra, nhắm thẳng vào họ.
“Xuống xe!” Thẩm Dịch hét lên.
Minh Hà không chần chừ. Cô mở cửa, lăn người xuống đất, súng trên tay nhả đạn không ngừng. Thẩm Dịch cũng nhanh chóng rời khỏi xe, ẩn nấp sau một tảng đá lớn.
“Chúng ta bị bao vây rồi!” Minh Hà hét lớn, ánh mắt lo lắng.
“Bình tĩnh. Chúng không dễ dàng bắt được chúng ta đâu.” Thẩm Dịch nói, khẩu súng trong tay anh liên tục bắn trả.
Giữa làn đạn, một chiếc xe khác phanh gấp cách họ không xa. Hạ Vũ bước xuống, khẩu súng lăm lăm trên tay. Anh nhìn về phía Minh Hà và Thẩm Dịch, ánh mắt phức tạp.
“Dừng lại đi, các người không có cơ hội thoát đâu, Hạ Vũ cất giọng, đầy uy quyền nhưng cũng thoáng chút chần chừ.
Thẩm Dịch không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ. “Nếu cậu muốn, cứ thử đi. Nhưng đừng quên, tôi chưa bao giờ thua.
Hạ Vũ bước chậm lại, khẩu súng nhắm thẳng vào Thẩm Dịch. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía sau. Một chiếc xe của Triệu Khang bị phá hủy hoàn toàn.
Từ phía xa, một nhóm người mới xuất hiện. Họ mặc đồng phục đen, di chuyển cực kỳ chuyên nghiệp. Minh Hà nhận ra ngay, đó là người của gia đình cô.
“Ba mẹ tôi!” Minh Hà thốt lên, ánh mắt sáng lên niềm hy vọng.
Tân Nguyệt và Tô Minh Triết bước đến, dẫn đầu đội quân tinh nhuệ. Họ nhanh chóng tổ chức phản công, đẩy lùi đám người của Triệu Khang.
Hạ Vũ lùi lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Minh Hà và Thẩm Dịch. Anh biết mình không còn cơ hội nữa. Không nói thêm lời nào, anh quay người, lẫn vào đám hỗn loạn và biến mất.
Cuộc chiến kết thúc trong sự hỗn loạn. Khi tất cả đã yên ắng, Minh Hà quay sang nhìn Thẩm Dịch. Cô không nói gì, chỉ đưa tay lau vệt máu trên má anh.
“Cảm ơn anh, vì đã luôn ở đây, cô khẽ nói.
Thẩm Dịch chỉ mỉm cười, ánh mắt anh vẫn sắc lạnh như mọi khi, nhưng trong đó có một tia dịu dàng hiếm thấy.
“Chúng ta còn nhiều việc phải làm. Đây chưa phải là kết thúc.” Anh nói, rồi quay sang nhìn Tần Nguyệt và Tô Minh Triết . “Cảm ơn hai người đã đến đúng lúc.”
Tần Nguyệt cười nhẹ, nhưng ánh mắt bà vẫn đầy nghiêm nghị. “Chúng ta cần nói chuyện. Có những thứ mà Minh Hà cần phải biết.”
Những lời đó khiến không khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Minh Hà nhìn mẹ mình, lòng cô đầy thắc mắc. Cô biết rằng, một bí mật lớn sắp được hé lộ, và nó có thể thay đổi mọi thứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]