Hạ Vũ bước đến gần, đôi mắt vẫn lạnh lùng nhìn thẳng vào Minh Hà và Thẩm Dịch. Dù đã chứng kiến bao nhiêu cuộc đấu tranh, lần này, hắn cảm thấy một thứ gì đó rất khác biệt, như thể chính hắn cũng đang đứng trên bờ vực của một sự lựa chọn không thể quay đầu.
Minh Hà siết chặt khẩu súng trong tay, nhưng cô không bắn. Trong giây phút này, mọi thứ xung quanh như ngừng lại, tiếng thở gấp của cô như vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Đối mặt với Hạ Vũ, người bạn từng đứng bên cạnh mình trong bao nhiêu cuộc chiến, cô không biết phải làm gì.
"Anh đã bao giờ nghĩ đến việc làm đúng không, Hạ Vũ?" Minh Hà hỏi, giọng cô cứng rắn nhưng không giấu nổi sự thất vọng.
Hạ Vũ nhếch môi, nụ cười khô khốc. "Đôi khi, làm đúng không có nghĩa là chiến thắng. Tôi đã chọn con đường của mình. Và con đường đó dẫn tôi đến với Triệu Khang"
Minh Hà không tin nổi vào những gì mình đang nghe. Hạ Vũ, người mà cô từng coi như bạn bè, người mà cô từng tin tưởng, giờ lại đứng về phía kẻ thù của mình.
"Anh đang làm gì vậy?" Minh Hà gắn từng chữ, cố kiềm chế cảm xúc. "Anh thật sự muốn tiếp tục con đường này sao?"
Hạ Vũ im lặng, không trả lời, chỉ nhếch môi, ánh mắt càng trở nên xa cách hơn. Nhưng trong lòng hắn, một sự dằn vặt lặng lẽ đang len lỗi, như thể hắn cũng không còn tin vào chính lựa chọn của mình nữa.
Thẩm Dịch đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén như dao. Anh không có thời gian để đắn đo, không có thời gian để tìm lý do cho sự phản bội này. Mọi chuyện đã rõ ràng, và điều duy nhất anh cần làm là bảo vệ Minh Hà và kết thúc cuộc chiến này một lần và mãi mãi.
"Anh sẽ phải trả giá cho sự phản bội này, Hạ Vũ" Thẩm Dịch không thèm nhìn vào mắt Hạ Vũ, anh quay lưng lại, tay đặt trên vai Minh Hà, kéo cô đi về phía một lối thoát khác.
Nhưng ngay khi cả hai chuẩn bị di chuyển, một tiếng súng vang lên từ phía sau. Thẩm Dịch nhanh chóng quay lại, nhìn thấy Hạ Vũ đứng đó, tay vẫn cầm khẩu súng, nhưng không bắn về phía họ, mà là lên trời, như một lời tuyên chiến.
"Các người không thể chạy thoát. Triệu Khang không phải là kẻ dễ dàng bị đánh bại" Hạ Vũ lên tiếng, giọng hắn lạnh lùng và đầy nguy hiểm.
Minh Hà và Thẩm Dịch không nói gì, họ chỉ chờ đợi, tính toán từng bước đi tiếp theo. Thẩm Dịch biết rằng mọi thứ đã đến lúc phải chấm dứt. Nhưng trước khi họ có thể tiến lên, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía xa, và một đoàn xe đen xuất hiện.
"Chạy đi!" Thẩm Dịch hạ giọng, kéo Minh Hà về phía sau một chiếc xe gần đó.
Và rồi, ngay sau đó, cuộc rượt đuổi lại bắt đầu. Triệu Khang đã kéo tất cả lực lượng của hắn đến để săn đuổi Minh Hà và Thẩm Dịch. Nhưng lần này, không chỉ có họ đối mặt với đám tay sai của Triệu Khang. Cả ba người đang đứng trên một bờ vực mà nếu không nhanh chóng thoát ra, tất cả sẽ bị cuốn vào vòng xoáy chết chóc này.
Minh Hà không thể không nghĩ đến gia đình mình. Ba mẹ cô đang ở đâu đó, đang cố gắng bảo vệ cô. Nhưng họ có thể chịu đựng được bao lâu? Và liệu Hạ Vũ sẽ thật sự đứng về phía họ, hay hắn đã quá xa lạ với những người bạn cũ?
Chỉ còn lại một con đường duy nhất: tiếp tục chiến đấu và đối mặt với những gì sắp xảy ra.
Trong phút chốc, Thẩm Dịch quay sang nhìn Minh Hà, ánh mắt kiên quyết. “Chúng ta sẽ không thua. Lần này, chúng ta sẽ không lùi bước nữa.”
Minh Hà gật đầu, dù trong lòng cô đầy lo lắng, nhưng cô biết đây là lúc họ phải đứng vững.
Khi những chiếc xe của Triệu Khang lao đến gần, Thẩm Dịch không còn hoài nghi. Anh bước ra, súng trên tay sẵn sàng. Minh Hà cũng chuẩn bị chiến đấu, không có sự do dự nào. Một trận chiến mới lại bắt đầu, và lần này, nó sẽ quyết định số phận của họ.
Hạ Vũ đứng đằng sau, đôi mắt không còn tỏ ra lạnh lùng như trước. Những ký ức về tình bạn, về những ngày tháng họ cùng nhau chiến đấu, giờ lại vây lấy hắn. Nhưng hắn đã đi quá xa, không còn đường lùi nữa.
Và cuộc chiến không chỉ là về sinh tử, mà là về lựa chọn, về những gì con người thật sự trân trọng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]