Ngón tay Tống Lâm Du vô thức siết chặt lấy vạt áo ngoài cùng. Đốt ngón tay vì dùng lực mà trắng bệch, cả người cứng đờ tại chỗ, không biết phải làm sao.
Hơi thở dần trở nên dồn dập, lòng bàn tay đẫm mồ hôi áp vào lớp vải khiến tay hơi run nhẹ. Ánh mắt mơ hồ dao động, chỉ dám nhìn chằm chằm xuống dưới, từ đầu đến cuối không dám ngẩng lên.
Hắn không muốn để lộ bất kỳ biểu cảm nào của bản thân trước mặt người đàn ông. Nhưng ánh mắt đối phương nhìn hắn lại giống hệt đang nhìn một kẻ xa lạ trên màn hình, khiến Tống Lâm Du bỗng nhiên ý thức được bất kể là d*c v*ng hay bản năng của mình đều không còn chỗ nào để giấu nữa.
Lớp vải mềm của quần tây bị Tống Lâm Du nắm chặt trong lòng bàn tay, chà qua chà lại như do dự, nhưng mệnh lệnh của Phó Yến Dung thì chưa bao giờ mang theo chút khoan nhượng nào.
Anh nói: “Cởi ra.”
Tống Lâm Du đã rất lâu rồi mới cảm nhận lại rõ ràng như thế nào là xấu hổ. Hắn khẩn cầu nỉ non: “Anh ơi… Em biết sai rồi, Phó Yến Dung, anh à, đừng như vậy… được không?”
Phó Yến Dung không hề dao động. Anh đổi tay cầm máy quay, tay kia chống lên đầu gối, lặng lẽ nhìn người trước mặt.
Tay áo bộ đồ bệnh nhân màu lam nhạt trượt xuống để lộ đường cong rõ ràng nơi cánh tay. Mái tóc dài buộc lỏng sau đầu vì vừa nằm trên gối nên rủ một phần xuống, mờ mờ tỏ tỏ che khuất đôi đồng tử sẫm màu khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-tu-choi-tinh-tay-ba/4683847/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.