Tống Lâm Du theo bản năng muốn vòng tay ôm lấy eo Phó Yến Dung, nhưng lại bị anh nhẹ nhàng ấn xuống, không cho cử động thêm. Cẳng chân thon gầy của hắn chỉ hơi run lên một chút, nhưng vào khoảnh khắc ấy, Phó Yến Dung vẫn cảm nhận được xúc cảm làn da quen thuộc và những đường cong mềm mại, mong manh.
Anh không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay thêm, ép Tống Lâm Du nằm gọn trong lòng mình.
Ai kia vốn tưởng mọi chuyện tiếp theo sẽ diễn ra theo kiểu thuận theo tự nhiên như trước. Dù là đau đớn hay dịu dàng, chỉ cần là Phó Yến Dung trao cho, hắn đều sẵn lòng đón nhận.
Thế nhưng, sau tiếng thở dài kia, người đàn ông lại không nói thêm một lời nào nữa.
Ánh đèn bàn dịu nhẹ hắt xuống, thứ ánh sáng vàng nhạt lặng lẽ phủ đầy không gian. Dưới màn sáng mờ ảo ấy, Tống Lâm Du trông thấy cánh tay Phó Yến Dung được ánh đèn chiếu lên, làn da sáng bóng như ngọc. Hắn không nhịn được khẽ nhắm mắt lại, nhưng ngay sau đó cả người liền chao đảo.
Thì ra Phó Yến Dung đã ôm eo hắn rồi nhấc bổng lên. Sau đó, một tấm chăn mỏng ấm áp phủ lên người, ảnh đế Phó nhét tổng giám đốc Tống vào ổ chăn mềm mại, sau đó ngồi dậy, tiện tay rút một tờ giấy, lau khô ngón tay vẫn còn ướt nước.
Tống Lâm Du ngây người vài giây, đôi mắt vốn long lanh vì xúc động giờ đỏ ửng. Đầu ngón tay siết chặt tấm vải trắng, giọng hơi run rẩy: “Anh… sao vậy?”
Phó Yến Dung nhìn hắn, suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-tu-choi-tinh-tay-ba/4683839/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.