Thời gian nghỉ giữa buổi đọc kịch bản cũng không quá ngắn, nhưng Tô Đường đã đứng ngóng trông ở cửa phòng nghỉ của mình suốt hơn hai tiếng mà vẫn không chờ được người mình muốn gặp.
Cậu không nhịn được mà quay sang oán trách hệ thống Vạn Nhân Mê, nói Tống Lâm Du đúng là có quyền thế, nhưng ngày nào cũng bận rộn đến mức chẳng thấy bóng dáng đâu, mỗi lần mở miệng cũng chỉ nói ba câu qua loa là hết, nhìn kiểu gì cũng giống người mang nỗi lòng khó nói, lạnh nhạt xa cách. Đâu có giống kiểu tổng tài điên phê bá đạo trong tiểu thuyết chút nào.
Hệ thống Vạn Nhân Mê chỉ đành an ủi, nói rằng đây là vấn đề về tiến độ công lược.
Nhưng không nói thì thôi, vừa nhắc đến lại khiến Tô Đường nhớ ngay đến người lúc nào cũng tỏ thái độ chẳng mấy tốt với mình, bực bội đá vào chân ghế một cái rồi giận dữ nói: “Phó Yến Dung rốt cuộc bao giờ mới tăng độ hảo cảm với tao đây? Trong cốt truyện chẳng phải tao đã bị anh ta cưỡng chế yêu rồi sao? Sao đến lượt tao thì còn bị ném cho cái thái độ lạnh như vậy?”
“Ký chủ đừng sốt ruột,” Hệ thống an ủi, “Giữa hai người sắp xuất hiện một chất xúc tác tình cảm, tình cảm của anh ta đối với cậu sẽ từ hứng thú chuyển thành mê luyến, nhưng quá trình đó cần thời gian…”
Trong lúc hệ thống nhỏ nhẹ khuyên nhủ, Tô Đường uể oải bước ra khỏi phòng, quay lại phòng họp. Bên trong hầu như không có ai, chỉ thấy Phó Yến Dung đang tựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-tu-choi-tinh-tay-ba/4683837/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.