Rêu mọc len lỏi giữa khe gạch trong tầng hầm âm thầm tỏa ra hơi ẩm, chiếc đèn treo trần vì cũ kỹ và chập chờn nên phát ra vài tiếng lách tách rồi nhấp nháy liên tục, khiến ánh sáng vốn đã vàng vọt càng thêm mờ tối.
Sáng rồi lại tắt, mập mờ lay động.
Chiếc sơ mi ướt đẫm mồ hôi trên người Phó Yến Dung từ lâu đã bung cúc vì những động tác mạnh, để lộ phần cơ thể tr*n tr**, làn da trơn bóng cùng những đường cơ rõ ràng, mạnh mẽ uyển chuyển mang theo ánh nước mờ ảo, ẩn hiện trong sắc tối nhuốm vẻ mập mờ.
Tống Lâm Du nhìn anh thật lâu, môi bất giác mím lại.
Phó Yến Dung… có phải vẫn chưa thoát vai không?
Cậu định lên tiếng, nhưng Phó Yến Dung lại chẳng hề muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào. Làn da chỗ bị anh bóp chặt đã bắt đầu tê rần. Ngay sau đó, gương mặt đang áp sát trong tầm mắt bỗng dừng lại ngay bên môi.
Hơi thở nóng hổi phả nhẹ lên một bên má.
“Không tránh à?” Phó Yến Dung cụp mắt nhìn cậu, giọng khàn khàn, không nghe rõ là mang cảm xúc gì. Anh hờ hững l**m môi, giống như một con mèo không có ý tốt đang đánh giá con mồi, ánh mắt lộ ra vài phần chế giễu.
“…Em vẫn chưa xong việc.”
Tống Lâm Du khẽ nghẹn lại trong chốc lát, giọng nói thốt ra cứng đờ như thể bị ép từ cổ họng ra. Thế nhưng động tác trên tay lại không dừng, chỉ giây sau, Phó Yến Dung đã cảm nhận được miếng bông nhúng cồn lạnh buốt áp lên làn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-tu-choi-tinh-tay-ba/4683825/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.