Thấy phản ứng của cậu nhóc, Phó Yến Dung khẽ cười, tiện đà lật ngược tay vỗ nhẹ một cái lên gương mặt nóng bừng của người đối diện: “Tỉnh táo lại đi.”
Đốt ngón tay rõ rệt, lành lạnh, chỉ chạm vào má rồi rời đi ngay. Thiếu niên cúi thấp đầu, hàng mi dài đổ bóng lờ mờ xuống dưới mắt, lưng khẽ cứng lại, mấy ngón tay siết chặt quai balo đến trắng bệch vì căng thẳng.
Nhưng Phó Yến Dung không để tâm đến mấy chi tiết đó. Anh buông tay, hiếm khi làm người tốt mà quay đầu nói với lễ tân: “Cho nhóc ấy vào đi, không cần làm khó một đứa nhỏ.”
Anh không nghe rõ cuộc thoại vừa rồi lắm, nhưng nghe mấy từ như “học bổng” với “thi đại học” thì cũng đủ hiểu.
Tập đoàn Đông Ngọc đã lập quỹ hỗ trợ học sinh nghèo học giỏi từ rất sớm, sau khi tốt nghiệp có thể vào thẳng trụ sở làm việc, vốn là chuyện đôi bên cùng có lợi, đâu cần làm tới mức gượng gạo như thế.
Thế mà người trước mặt lại khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh Phó, nhưng em thật sự không cần.”
Cậu nhóc ngẩng lên nhìn Phó Yến Dung, giọng nhẹ mà vững vàng: “Không thể tham gia kỳ thi đại học là lỗi của em. Nếu Đông Ngọc thực sự không có chính sách tạm hoãn việc hoàn trả học bổng, em sẽ cố gắng trả lại trong thời hạn quy định.”
Lời nói vô cùng chân thành, đến mức ngay cả lễ tân cũng không nhịn được mở miệng: “Thành tích của cậu trước giờ rất tốt, vậy sao lại không đi thi? Tôi không nghĩ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-tu-choi-tinh-tay-ba/4683824/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.